“Chúng bây lấy giấy niêm phong ra dán lên cửa quán bar
đi!” Người kia nói với đám cấp dưới.
“Rõ!” Tên cấp dưới gật đầu, lập tức lấy giấy niêm phong ra
khỏi túi xách luôn mang theo bên mình.
“Anh Bắc Minh, cái này.. ”
Dương Hoàng Việt thấy những người này lấy giấy niêm
phong ra thì vô cùng sốt ruột, nhìn về phía Giang Bắc Minh.
Cậu ta đã bỏ ra rất nhiều công sức và tiền bạc để kinh
doanh quán bar này, khó khăn mới làm ăn được khá khẩm
một chút, nếu cứ thế mà bị niêm phong thì chắc sau này cậu
ta chỉ còn nước há mồm uống gió mà sống qua ngày mất.
Ngay lúc đó, tên đầu trọc mặt sẹo kia hất hàm nói với
Giang Bắc Minh và Dương Hoàng Việt: “Do bọn mày tự gây ra
chuyện này đấy, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu
phạt, đáng đời!”
Giang Bắc Minh vỗ vai Dương Hoàng Việt, ra hiệu cho
cậu ta đừng lo lắng rồi nhìn về phía mấy người thi hành pháp
luật, bảo: “Mọi người, tôi nói này, dựa theo quy trình bình
thường thì các người phải viết thêm một tờ đơn phạt tiền chứ”
“Gì cơ..” Kẻ cầm đầu hơi sửng sốt, sau đó lớn tiếng quát
vào mặt Giang Bắc Minh: “Bọn tao viết đơn phạt tiền hay
không thì liên quan đếch gì đến mày?”
“Đúng là không liên quan gì đến tôi” Giang Bắc Minh gật
đầu, nói: “Nhưng các người giả mạo người thi hành pháp luật
mà niêm phong quán bar của chúng tôi, có phải như vậy là có
liên quan rồi không?”
Những người này vừa vào quán bar là Giang Bắc Minh đã
biết ngay bọn chúng là kẻ giả mạo. Bọn người này chỉ mặc
quần áo bình thường, ngay cả giấy chứng nhận cũng không
dám lấy ra cho người khác xem. Hơn nữa biểu hiện quan
trọng nhất là những người này không hề có cách nói chuyện
và thái độ làm việc của một người thi hành pháp luật!
Khả năng cao là hai tên đầu trọc này không dám gọi
người thi hành pháp luật tới mà chỉ tìm đại mấy người giả
mạo để hù dọa một con cừu non như Dương Hoàng Việt mà
thôi.
Nếu hôm nay không có Giang Bắc Minh ở đây thì chắc
chắn Dương Hoàng Việt đã tưởng thật rồi.
“Giả mạo?” Người kia lớn tiếng quát: “Ai nói tao giả mạo?
Không phải vừa rồi tao đã đưa giấy chứng nhận ra cho chúng
mày xem rồi à? Ông đây chính là người thi hành pháp luật
hàng thật giá thật đấy!”
Nhưng ngay lúc gã này vừa dứt lời thì lập tức có một
giọng nói truyền đến từ bên ngoài, nói: “Cậu là người thi hành
pháp luật à? Vậy cậu nói cho tôi biết xem, cậu thuộc cục
nào? Tên gì, cấp trên của cậu là ai?”
Người mới xuất hiện có giọng nói trầm thấp nhưng lại rất
trang nghiêm.
Người này không phải ai khác, chính là Mai Hải Cường,
Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Lâm Hải!
Không biết vì sao mà khi nghe Dương Hoàng Việt nói lũ
người này sẽ tìm người thi hành pháp luật tới để niêm phong
quán bar, Giang Bắc Minh lại có cảm giác bọn chúng sẽ giả
làm người thi hành pháp luật nên đã gửi tin nhắn đến cho
Mai Hải Cường.
Nhận được tin nhắn được gửi từ Giang Bắc Minh, ân
nhân cứu mạng của ba mình, đương nhiên là Mai Hải Cường
phải lập tức chạy tới thăm dò tình hình rồi.
“Tao là người thi hành pháp luật của bộ phận nào, cấp
trên của tao là ai mà phải nói cho mày biết à? Cút đi cho tao!”
Anh ta không hề biết Mai Hải Cường, còn tưởng đối phương
cũng đến để cản mình nên nói chuyện một câch vô cùng
hống hách!
Mai Hải Cường lạnh lùng cười một tiếng, đi tới trước mặt
anh ta, lấy giấy chứng nhận có đóng dấu đỏ của mình ra khỏi
túi, giơ lên cho anh ta thấy rồi nói:
“Nhìn cho rõ ràng, đây là giấy chứng nhận được đóng dấu
hẳn hoi, tôi là Cục trưởng Cục cảnh sát của thành phố Lâm
Hải, tên tôi là Mai Hải Cường, bây giờ tôi hỏi anh, anh đã thấy
cần nói cho tôi chưa?”
Khi nghe Mai Hải Cường tự giới thiệu bản thân, sắc mặt
của hai tên đầu trọc tức khắc thay đổi.
Mai Hải Cường là Cục trưởng Cục cảnh sát của thành
phố Lâm Hải nên đương nhiên xuất hiện trên tỉ vi rất thường
xuyên, hai tên đầu trọc này kinh doanh quán bar, thỉnh thoảng
cũng xem tỉ vi tìm hiểu tin tức.
Khi Mai Hải Cường tiến vào, bọn chúng đã thấy Mai Hải
Cường hơi quen quen, Mai Hải Cường vừa tự giới thiệu xong
thì chúng đã hớ ra đây chính là Cục trưởng Cục cảnh sát hay
xuất hiện trên tỉ vi, hoảng sợ muốn chết.
Phải biết rằng, bọn chúng đã phạm tội rất nặng khi dám
thuê người giả làm người chấp hành pháp luật!
Kẻ giả mạo thấy sắc mặt tên đầu trọc chợt thay đổi, rồi lại
nhìn tờ giấy chứng nhận mà Mai Hải Cường đã lấy ra thì cũng
hoảng hốt không kém, biết sự việc không ổn rồi.
“Giờ thì ra đồn với chúng tôi!” Mai Hải Cường lạnh giọng nói:
“Không cần biết các người có giả danh thật không nhưng
bây giờ ai cũng phải về đồn để phối hợp điều tra với chúng
tôi, nếu là thật thì tôi sẽ xin lỗi các anh, chủ động đưa các
anh về bộ phận, nhưng nếu như các anh dám giả người thi
hành pháp luật thì các anh sẽ bị xử phạt rất nghiêm khắc.”
Nói xong, Mai Hải Cường gọi ra ngoài cửa: “Vào đây, bắt người!”
Mai Hải Cường vừa dứt lời thì có vài cảnh sát xông vào,
trong tay họ đều mang còng theo, họ tiến lên còng tay toàn
bộ những kẻ giả người chấp hành pháp luật này lại.
“Cục trưởng Mai, tôi có một chuyện muốn tố cáo!” Đúng
lúc đó, Dương Hoàng Việt đứng lên nói với Mai Hải Cường.
“Chuyện gì?” Mai Hải Cường hỏi.
“Tôi muốn tố cáo rẳng hai quán bar khác của con phố này
buôn bán ma túy, thậm chí còn cung cấp các loại phục vụ
tình dục, hơn nữa có lúc nhân viên quản lý của bọn họ còn
hành động bạo lực với khách hàng, mong các anh điều tra
cho rõ!” Dương Hoàng Việt dõng dạc nói với Mai Hải Cường.
Trước đây quán bar của Dương Hoàng Việt làm ăn rất
kém cỏi cũng vì trong quán bar của cậu ta chỉ phục vụ rượu,
ca hát, khiêu vũ, trừ ba cái này ra thì không còn gì khác, còn
quán bar của hai tên đầu trọc này thì tình dục, cá cược, ma
túy, cái gì cũng có nên mới làm ăn khá khẩm như vậy.
Thật ra ban đầu Dương Hoàng Việt chưa biết mấy chuyện
này, gần đây mới được nghe qua. Dương Hoàng Việt rất
muốn tố cáo nhưng lại không dám, dẫu sao năng lực của cậu
ta quá thấp, nếu bị hai tên đầu trọc này biết được thì chắc
chắn cậu ta sẽ bị đập một trận nhừ tử rồi!
Nhưng hôm nay lại khác, người đang đứng đây chính là
Cục trưởng Cục cảnh sát đấy! Tố cáo với Mai Hải Cường thì là
chuẩn nhất rồi!
“Có chuyện như vậy nữa à?” Mai Hải Cường nghe vậy thì
nhíu mày.
“Đúng vậy, tôi bảo đảm!” Dương Hoàng Việt gật đầu cái
rụp, nói: “Hơn nữa, Cục trưởng Mai, ông chủ của hai quán bar
kia đang ở đây, chính là hai người này đấy!”
Tên mặt sẹo đầu trọc nghe vậy thì khuôn mặt giật giật
chừng mấy lần, trừng Dương Hoàng Việt một cái thật hung ác.
“Dương Hoàng Việt, mày muốn chết rồi đúng không!” Tên
mặt sẹo đầu trọc thấp giọng rít lên với Dương Hoàng Việt.
“Anh đang đe dọa cậu ta đấy à?” Mai Hải Cường nhíu
mày, chất vấn tên mặt sẹo đầu trọc.
“Đâu có, đâu có!” Tên mặt sẹo đầu trọc không ngờ mình
đã nói nhỏ đến vậy rồi mà Mai Hải Cường vẫn nghe thấy.
“Các anh em, bắt hai người này lại rồi tiến hành lục soát
quán bar của họ đi!” Mai Hải Cường lập tức ra mệnh lệnh với
những người cấp dưới bên cạnh.
Vốn dĩ hai tên đầu trọc này có ý định bỏ chạy, nhưng
chúng đang bị Mai Hải Cường nhìn chảm chảm, không thể
nào nhấc chân lên chạy.
Không lâu sau, bọn chúng bị còng tay, khống chết
Mấy phút sau, các cảnh sát được phái đi lục soát hai
quán bar kia quay trở lại, nói rằng đã phát hiện có đá và ma
túy trong quán bar bọn chúng, cũng có không ít công cụ dùng
để hít thuốc lá.
Không những vậy, tại một vài phòng khách trong quán
bar của bọn chúng, cảnh sát còn phát hiện có rất nhiều cặp
nam nữ quan hệ không rõ ràng đang ngủ, kết quả điều tra
cho thấy chúng đều không biết tên họ của những người này.
Cứ thế, bảng chứng về việc hai quán bar này buôn bán
ma túy và cung cấp phục vụ tình dục đã được thu thập đầy
đủ, hai tên đầu trọc này là ông chủ của hai quán bar này,
đương nhiên không còn bất cứ đường lui nào, bị giam vào tù,
cho dù không bị phán tử hình thì ít nhất cũng phải ngồi bóc
lịch một quãng thời gian rất dài.
Mai Hải Cường nhìn Dương Hoàng Việt, nói: “Cậu là ông
chủ của quán bar này à?”
“Vâng, là tôi!” Dương Hoàng Việt gật đầu.
“Chúng tôi cũng muốn tiến hành lục soát quán bar các
cậu, nếu trong quán bar của các cậu cũng có hành vi phạm
tội, tôi cũng sẽ bắt giam cả cậu!” Mai Hải Cường nói với
Dương Hoàng Việt.
Dương Hoàng Việt gật đầu: “Không sao đâu, Cục trưởng
Mai, chỉ cần trong quán bar của tôi có bất kì ai có hành vi
phạm tội, các anh có thể bắt tôi bất cứ lúc nào!”