Chương 243: Thưa kiện
Hôm nay là ngày khai trương của cửa hàng trang sức, mà trùng hợp cũng là thứ bảy, gần như là thời điểm có đông người lưu thông trên con phố này nhất, cho nên vụ việc hôm nay, nếu làm to chuyện thì có thể nói là sẽ làm giảm mức độ tin tưởng của người mua hàng xuống thấp nhất, sau này thật sự không cần mở cửa bán buôn gì nữa, cho dù có mở thì cũng chẳng ai ghé vào mua sắm.
Nhất là lúc ông cụ Đường Hoài Nhân xuất hiện, tất cả người mua hàng của cửa hàng trang sức trước đó còn ôm thái độ nghi ngờ bọn họ, lúc bấy giờ đều thay đổi một cách vô thức, ai nấy bắt đầu tin rằng trang sức mà cửa hàng bán ra là đồ giả.
"Ông Hoài Nhân, ông khoan hãy vội!”
Ngay lúc Đường Hoài Nhân chuẩn bị nhấc chân đi về phía cửa hàng trang sức, đột nhiên có giọng nói vang lên từ phía sau, ngay sau đó bỗng có hai người xuất hiện, tiến lên dìu ông cụ Đường Hoài Nhân.
Khi nhìn thấy hai người kia, đôi mắt Giang Bắc Minh nheo lại ngay tức khắc!
Thẩm Ngọc Đức và Hà Tuyết Mai!
Lại là bọn họ!
Lúc có người làm ầm lên, nói trang sức của cửa hàng bán ra là giả, Giang Bắc Minh đã bắt đầu nghi ngờ có khi nào là do ai đó cố ý gây chuyện để hãm hại cửa hàng trang sức hay không, chỉ là lúc đó trong đầu Giang Bắc Minh cũng nhẩm qua một lượt các gương mặt quen thuộc, nhưng không nghĩ đến hai người này.
Đầu tiên là Lý Hoa Hoa, nhưng Lý Hoa Hoa lại là Chủ tịch của Tập đoàn lớn, tuy cũng có mối thù không nhỏ với mình, nhưng chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện nhỏ nhặt như thế để hãm hại mình, cho dù cửa hàng trang sức của mình kinh doanh thất bại, thì cũng chẳng mang lại bất cứ lợi ích gì với cô ta.
Loại trừ Lý Hoa Hoa, chỉ còn lại hai người Thẩm Thanh Huyền và Trần Nhất Luân, cô em vợ Lâm Như Huệ của Giám đốc Sở Công thương Vương Văn Khải.
Chỉ là những người này, tất cả đều đã bị bắt hết rồi, trong thời gian ngắn chắc chắn không ai được thả ra.
Cũng có lúc Giang Bắc Minh đặt nghi vấn, liệu có phải là Dương Tư Khôn làm không, dù sao thì Dương Tự Minh cũng bị bắt rồi, có khi nào Dương Tư Khôn sẽ ghim hận trong lòng với mình, cho nên quậy một trận để phá mình hay không.
Không ngờ, người làm ra loại chuyện này, thế mà lại là Thẩm Ngọc Đức và Hà Tuyết Mai!
“Hà Tuyết Mai, lại là cô sao?" Trương Nhã vừa nhác thấy bóng Hà Tuyết Mai đã vội vàng xông lên, chỉ thẳng vào mặt Hà Tuyết Mai rồi quát mắng ầm ĩ: “Có phải chính cô đã sắp xếp những người này đúng không? Có phải cô thấy con rể nhà tôi mở được cửa hàng trang sức, trong lòng khó chịu không yên, nên hôm nay cố ý tới gây chuyện phải không?”
Hà Tuyết Mai cười lạnh một tiếng bật lại: “Đúng là hôm nay tôi cũng định tới đây gây chuyện, cho nên tôi đã cố dành thời gian đi mời chuyên gia giám định trang sức, Đường Hoài Nhân, ông Hoài Nhân cùng tới đây với chúng tôi, ban đầu tô chỉ nghĩ để ông Đường Hoài Nhân tới đây hỗ trợ mấy người giám định chất lượng trang sức bày bán trong cửa hàng, xem rốt cuộc có phải là hàng thật hay không, nếu như là thật, vậy hôm nay tôi chỉ có thể nhận mình không may, cho dù muốn gây chuyện thì cũng chẳng có cớ mà gây. Nhưng có ai ngờ được, trang sức mấy người bày bán trong cửa hàng, thế mà tất cả đều là giả, lần này thì đừng trách tôi lại gây chuyện nhé. Bởi vì chính hành vi lừa gạt người tiêu dùng của mấy người, đã hoàn toàn là hành vi vi phạm pháp luật, coi khách mua hàng là đồ đần rồi!”
“Cô nói cái đ*ó gì đấy!” Trường Nhã lớn tiếng quát lại: “Tất cả trang sức được bày bán trong cửa hàng chúng tôi đều là đồ thật, không có món nào là giả hết!"
"Úi kia, vậy ý của cô chính là, cô đang nghi ngờ năng lực giám định trang sức của ông Đường Hoài Nhân sao?” Hà Tuyết Mai cười lạnh trả lời ngay tức khắc: “Dù gì thì ông Đường Hoài Nhân đây cũng là bậc thầy giám định trang sức nổi tiếng khắp cả nước, châu báu quý giá cỡ nào người ta cũng giám định hết cả rồi, sao cố tình hết lần này đến lần khác, cử vào lúc giám định trang sức của nhà mấy người, thì năng lực lại xuất hiện sai lầm chứ?"
Đường Hoài Nhân hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Hoài Nhân tôi đây, từ khi theo học ông cụ Thẩm Kinh Tùng cái nghề giám định trang sức, cho đến bây giờ cũng đã ngót nghét bốn mươi năm trời, trên những lĩnh vực khác thì tôi không dám nói, nhưng trong lĩnh vực giám định trang sức, tôi vẫn có đủ tự tin để vỗ ngực nói rằng, tôi là người có uy tín không nhỏ, ít nhất thì ngần ấy năm bám trụ cái nghề này, cho đến hôm nay tôi vẫn chưa từng giám định trang sức sai một lần nào!”
“Có nghe rõ không đấy, Trương Nhã!” Hà Tuyết Mai lớn tiếng nói: “Ông Đường Hoài Nhân người ta là chuyên gia giám định trang sức có tiếng tăm và uy tín không nhỉ, cả một đời người ta bám trụ cái nghề này vẫn chưa hề giám định trang sức sai một lần này, điều này cũng đủ để chứng tỏ, toàn bộ trang sức trong cửa hàng các người đều là giả! Hừ, tôi thật sự không ngờ đấy, đường đường nhà nhà họ Thẩm chồng là Chủ tịch, mở cửa hàng trang sức quy mô lớn, thế mà toàn bộ sản phẩm bán ra đều là đồ giả! Hay nói
cách khác, tất cả sản phẩm mà Tập đoàn của nhà họ Thẩm sản xuất, tất cả cũng đều là giả, lại là hành vi lừa gạt người tiêu dùng? 4 ha, đúng nhỉ, tôi nhớ ra rồi, đoạn thời gian trước, đồ uống mà Tập đoàn Thẩm Thị sản xuất cũng xuất hiện sự cố đúng không, cái vụ khiến mấy người bị trúng độc, suýt thì mất mạng đấy!”
Câu này của Hà Tuyết Mai, đã kéo thẳng tất cả sản nghiệp của nhà họ Thẩm vào vũng bùn này rồi.
Mặc dù bà ta cũng là người của nhà họ Thẩm, mặc dù trong tay bà ta vẫn đang giữ cổ phần của sản nghiệp nhà họ Thẩm, nhưng chút cổ phần nhỏ nhoi này, cầm cũng được, mà không cầm thì cũng không quan trọng, dù sao những năm nay, quỹ đen mà bà ta tham lam vơ vét, mồi chài từ nhà họ Thẩm đã đủ dùng rồi.
Mà hơn nữa, con gái và con rể đều bị bắt đi cả, mà toàn bộ chuyện này là do một tay Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh Lan.
Cho nên, cho dù trận này bản thân bà ta cũng dính chút thiệt hại lợi ích, nhưng nhất định phải khiến cho Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh Lan tổn thất nhiều hơn nữa!
Đảnh kẻ thù bị thương một ngàn, mình tổn hại tám trăm cũng không quan trọng, chỉ cần có thể nhìn thấy bọn họ gặp chuyện xui xẻo, là trong lòng Hà Tuyết Mai đã thoải mái hả hê rồi!
“Hà Tuyết Mai, cô đúng là đồ điên!” Trương Nhã quát lại ầm ĩ: "Sự cố đồ uống của nhà họ Thẩm sản xuất khiến người dùng trúng độc, là do ai gây ra? Hả? Cô nói cho tôi nghe xem là kẻ nào gây ra? Chẳng phải là anh con rể quý hóa nhà cô đấy sao, chính cậu ta lén lút bỏ thuốc độc vào đồ uống của chúng tôi chứ còn gì nữa?”
“Vậy thì sao chứ? Chẳng phải sự cố này cũng nói rõ Thẩm Thanh Lan nhà mấy người không có năng lực quản lý công ty sao? Nếu thật sự biết cách quản lý công ty, sao lại có chuyện sản phẩm bị bỏ độc lại được tung ra bày bán trên thị trường chứ?” Hà Tuyết Mai đã ấp ủ âm mưu này từ rất lâu rồi, cũng học thuộc lòng mấy cái lý do cùn trơ cùn trớt của mình, hơn nữa vốn dĩ bà ta là người chua ngoa đanh đá, cho nên lúc phải đối đầu với Trương Nhã, gần như Trương Nhã chẳng chiếm được chút lợi gì từ người bà ta.
Qua mấy câu Hà Tuyết Mai vừa nói, những người mua hàng ở đây đều bắt đầu to tiếng bàn tán về chất lượng trang sức và sản phẩm nhà họ Thẩm làm ra.
Rất rõ ràng là Hà Tuyết Mai đã thành công rồi, bà ta đã dùng chính bản thân làm công cụ, chẳng những khiến người tiêu dùng sinh ra lòng nghi ngờ với trang sức của cửa hàng, mà tiện thể còn gieo rắc vào đầu họ thái độ nghi ngờ với Tập đoàn Thẩm Thị!
“Được rồi, chúng ta thôi đừng nói những chuyện này nữa” Hà Tuyết Mai thấy hiệu quả cũng kha khá, bèn lớn tiếng chuyên đề tài câu chuyện: “Bây giờ chúng ta đang đứng trước cửa hàng trang sức, vậy thì trước tiên chúng ta hãy nói về chuyện của sản phẩm trang sức đi. Chuyện cửa hàng trang sức bán nhiều hàng giả như thế, mấy người định giải quyết thế nào đây? Hay là chờ những khách hàng bị lừa này, tố cáo mấy người lên tận Tòa án mới chịu? Các cô các bác mua hàng bị lừa, mọi người cứ yên tâm đi, nếu mọi người đồng ý kiện cửa hàng trang sức này ra Tòa án, thì tôi sẽ ủng hộ hết mình, đồng thời còn giúp mọi người tìm luật sư tốt nhất miễn phí, để làm luật sư bào chữa cho mọi người!”