Chương 250: Cho anh một sự bất ngờ
Khi nhìn thấy một khối Ngọc bích lớn như vậy, toàn bộ người ở đây đều nghẹn họng và nhìn trân trối!
Mọi người đều biết giá cả của loại Ngọc bích này ở thời điểm hiện tại, cho dù chỉ là một cái vòng tay cũng đã có giả ba tỷ rưỡi trở lên, mà cái khối Ngọc bích lớn như thế, mặc dù chỉ dựa theo suy tính thì cũng tính ra được khối Ngọc bích này có giá vô cùng lớn nha!
Chủ yếu nhất là khối Ngọc bích ông cụ mang đến, vậy mà lại là một khối chỉnh thể, nói cách khác là khối Ngọc bích to đùng này không phải là khối được ghép lại mà thành, mà nó chính là một khối hoàn chỉnh của thiên nhiên, chưa qua đục khoét hay gì cả!
Chuyện này gần như là chuyện hiếm thấy trên thế giới đấy!
Cái khác thì không nói đến, chỉ riêng khối Ngọc bích lớn này giá trị cũng đã không thể đo đếm được, cộng với kỹ thuật chạm trổ điêu luyện của ông cụ Tùng, khối Ngọc bích này hoàn toàn có thể coi là vô giá.
Giang Bắc Minh còn chưa nói xong, Thẩm Thanh Lan đã lập tức cúi đầu thật sâu với ông cụ Tùng, cô nói: "Ông cụ Tùng, lễ vật này của ngài thật sự quá quý giá."
"Ha ha ha." Thẩm Kính Tùng cười ha ha, nói: "Lễ vật quý hay không quý, ông không xem là gì cả, ông cảm thấy ý nghĩa của lễ vật mới là điều giá trị nhất. Nhìn thấy vợ chồng trẻ các con yêu nhau như vậy, ông cảm thấy phần lễ vật ông tặng hai con hôm nay là xứng đáng!" "Ông cụ Tùng, thật sự rất cảm ơn ngài!" Giang Bắc Minh bước tới và nói lời cảm ơn với Thẩm Kính Tùng, phần lễ vật của ông cụ Tùng vốn đã vô cùng quý giá, nhưng mà tấm lòng của ông cụ còn quý giá hơn rất rất nhiều!
Sau khi nghi thức khai trương kết thúc, Giang Bắc Minh dẫn tất cả khách khứa đến ăn trưa ở một khách sạn gần đó, toàn bộ bọn họ đều rời đi vào buổi chiều.
Hai người Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh Lan đi vào cửa hàng trang sức, họ cùng các nhân viên cửa hàng làm việc bên trong suốt một ngày.
Thời điểm đóng cửa vào buổi tối, Hồ Khánh Linh sắp xếp lại doanh thu ngày hôm nay, lúc này mới phát hiện doanh thu bán hàng của ngày hôm nay lại có thể lên đến một trăm bảy mươi lăm tỷ, mà đồ trang sức ở cửa hàng lúc này đã chẳng còn lại bao nhiều cả, gần như là không đủ chống đỡ cho lần mở cửa vào ngày mai!
Vì thế, Dương Hoàng Việt chủ động gọi điện thoại liên lạc với xe giao hàng, bất kể như thế nào cũng phải tăng nhanh tốc độ, nhất định phải giao tất cả đồ trang sức đến cửa hàng trước giờ mở cửa sáng mai.
Chẳng qua, Giang Bắc Minh cũng biết đây là ngày đầu tiên khai trương nên mới có thể đạt đến doanh thu bán hàng cao như vậy, kế tiếp sẽ bước vào giai đoạn tương đối ổn định, thu nhập chắc chắn sẽ không cao như trước nữa.
Buổi tối, hai người Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh Lan cùng nhau trở về nhà.
"Bắc Minh, buổi tối hôm nay, em sẽ cho anh một bất ngờ." Thẩm Thanh Lan bước đến nói nhỏ vào bên tai Giang Bắc Minh.
"Bất ngờ?" Thân thể Giang Bắc Minh chấn động, nhịp tim tức khắc tăng vèo vèo!
Hôm nay Diệp Quý Linh không trở về, Diệp Quý Linh nói cô ta có người thân ở Thành phố Lâm Hải, nên hôm nay cô ta sẽ đến nhà họ ăn cơm, buổi tối sẽ ngủ qua đêm ở đó luôn.
Giang Bắc Minh lập tức bước vào phòng, mà lúc này Thẩm Thanh Lan đã vào trong phòng tắm.
Giang Bắc Minh chạy nhanh đến tủ quần áo, mở tủ quần áo ra, anh nhìn thấy cái túi đựng quần áo tình thú đã bị lật tung kia, trái tim Giang Bắc Minh sắp nhảy đến cổ họng luôn rồi!
Bất ngờ!
Là bất ngờ đó!
Giang Bắc Minh lập tức vọt lên trên giường, nằm ở trên giường quay cuồng loạn xạ lên giống như phát điên vậy. Bất ngờ đấy, đây chính là bất ngờ đấy!
Không ngờ, trước kia anh ở bên cạnh khuyên báo Thẩm Thanh Lan lâu như vậy, Thẩm Thanh Lan cũng đều không đồng ý. Hôm nay, Thẩm Thanh Lan vậy mà lại có thể chủ động muốn mặc quần áo như thế này.
Quá tuyệt vời.
Khoảng chừng qua năm phút đồng hồ sau, Giang Bắc Minh nghe được tiếng nước ngừng lại ở bên trong phòng tắm. Trái tim Giang Bắc Minh đang đập dồn dập cũng theo đó mà tăng tốc lần thứ hai. Anh vội vàng nhìn về phía cửa phòng tắm, rất muốn nhìn thử xem, Thẩm Thanh Lan mặc quần áo như vậy vào, sẽ mang lại cho bản thân anh một loại cảm giác vô cùng cảm dỗ như thế nào.
Cửa phòng tắm được mở ra.
Thẩm Thanh Lan, từ bên trong phòng tắm đi ra.
Nhưng mà thời điểm lúc anh nhìn thấy cả người Thẩm Thanh Lan mặc một bộ đồ ngủ bình thường, trong khoảnh khắc đó trái tim đang đập dồn dập của Giang Bắc Ninh, trong nháy mắt đã rơi xuống bộp bộp.
Đây là tình huống gì vậy?
Không phải cô nói là cho anh một sự bất ngờ sao?
Sao vẫn mặc quần áo đồ ngủ bình thường thế này?
"Bắc Minh, anh đi tắm đi." Mặt cười của Thẩm Thanh Lan đỏ rực, cố nhìn Giang Bắc Minh, bảo anh đi tắm.
"Vợ à, em nói sẽ cho anh một sự bất ngờ mà?" Giang Bắc Minh đứng dậy, đi tới bên cạnh Thẩm Thanh Lan, không thể chờ được mà hỏi. Đứng gần với Thẩm Thanh Lan như vậy, anh cảm nhận được mùi hương kia đang dập dờn trên cơ thể của Thầm Thanh Lan. Đáy lòng Giang Bắc Minh trong nháy mắt liền ngây ngất, trong lòng lại càng ngứa ngáy. Nếu như lúc này Thẩm Thanh Lan mặc bộ quần áo như thế vào, thật là có biết bao nhiêu kích thích chứ!
"Anh đi tắm nhanh đi." Thẩm Thanh Lan trừng mắt nhìn Giang Bắc Minh, đẩy Giang Bắc Minh vào trong phòng tắm, sau đó, trực tiếp đóng chặt cửa lại.
Sau khi Giang Bắc Minh bước vào trong phòng tắm, Thẩm Thanh Lan mới thở ra một hơi thật dài, sắc mặt cô ửng đó, vẻ mặt đầy hồi hộp. Sau khi có nghe thấy tiếng bắt đầu tắm rửa của Giang Bắc Minh ở trong phòng tắm, lúc này Thẩm Thanh Lan mới đi tới tủ quần áo bên này, chậm rãi mở tủ quần áo ra.
Vào thời điểm chạm vào chiếc túi đựng quần áo kia, Thẩm Thanh Lan vẫn có chút lưỡng lự. Da mặt của cô mỏng, trong đáy lòng của cô bây giờ hay là cả một đời, cũng đều không có cái dũng khí để mặc bộ quần áo thế này. Nhưng mà hôm nay là ngày kỉ niệm một năm ngày cưới của hai người, Giang Bắc Minh khiến cô khó mà quên được, làm cho cô cảm động. Điều này cũng khiến cô hiểu được, cái gọi là sự lãng mạn của tình yêu, cũng không phải là từ sự nỗ lực của một người. Cho nên, lúc trên đường quay trở về, đáy lòng của Thẩm Thanh Lan vẫn luôn ở trong trạng thái do dự. Ở trước mặt cô, Giang Bắc Minh đã luôn hy vọng cô mặc những loại quần áo này, để cho anh nhìn thử xem. Mà bản thân cố, có muốn thỏa mãn nguyện vọng này của anh hay không?
Thế nhưng, cô vẫn luôn không quyết tâm chuyện này. Bởi vì, chuyện này đối với cô mà nói, thật sự là quá khó khăn.
Mãi cho đến khi xe đã dừng lại ở dưới lầu của nhà, Thẩm Thanh Lan cuối cùng cũng hạ quyết tâm chuyện này. Cho nên, vào thời điểm đi vào cửa chính, Thẩm Thanh Lan liền nói với Giang Bắc Minh, là sẽ cho anh một sự bất ngờ.
Chỉ là, lúc cô đi tới trên lầu, lúc chuẩn bị lấy quần áo ra, định là để sau khi tắm xong rồi mặc thẳng vào luôn, cô vốn đã hạ quyết tâm rồi, nhưng sau khi nhìn thấy bộ quần áo trần trụi kia, đáy lòng của cô lại bắt đầu có chút xấu hổ. Vừa đúng lúc Giang Bắc Minh ở phía sau đi lên đây, cô đành phải cấp tốc chạy vào trong phòng tắm để tắm rửa. Mà bộ quần áo này, cô lại quên mang vào trong đó.
Lúc này, Giang Bắc Minh đang tắm rửa ở trong phòng tắm, cô nhìn bộ quần áo trần trụi làm cố xấu hổ kia, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Hôm nay vào ngày lễ kỉ niệm một năm ngày cưới, anh Bắc Minh đã làm cho cô cảm động như vậy, chính bản thân cô cũng phải vì anh mà nỗ lực một chút, thì có cái gì không được?
Huống chi, bây giờ anh đã là chồng của mình rồi, ở trước mặt chồng của mình, thì còn ngượng ngùng cái gì chứ?