Chương 209: Răng sắt và răng đồng
“Giáo sư Dương tự Minh nói hay quá!” Giang Bắc Minh khen ngợi khi anh bước vào và nói với Dương Tự Minh. "Đây mới xứng là giáo sư, tài hùng biện thật hơn người. Nói dối mà không hề đỏ mặt thật đáng khâm phục!"
“Giang Bắc Minh, cậu còn có mặt mũi tới đây sao?” Dương Tự Minh liếc nhìn Giang Bắc Minh cười khinh thường. "Nếu tôi là cậu, nếu tôi mắc phải sai lầm như thế thì đã trốn đi mất tăm rồi. Mặt dày thật!"
“Giang Bắc Minh, cậu đi ra ngoài đi!” Sở trưởng Công liếc nhìn Giang Bắc Minh khinh khỉnh nói.
"Cậu không thấy tôi và giáo sư Minh đang nói chuyện ở đây sao? Cậu xông vào thế này, có biết phép lịch sự không thế?"
Sở trưởng Công” Giang Bắc Minh ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Sở trưởng Công rồi nói. "Tôi ở đây để nói về những vấn đề rất quan trọng!"
Nói xong, Giang Bắc Minh nhìn Dương Tự Minh nói. "Dương Tự Minh, tôi vừa nghe những gì ông nói. Ông là một bác sĩ có trách nhiệm, tự tu dưỡng phẩm hạnh và đạo đức, đúng là nói năng kín kẽ. Chỉ không biết với tư cách là một giáo sư, ông nói hay như thế nhưng thực tế có thực hiện được không?"
“Nực cười tôi đã nói được thì tôi nhất định có thể làm được!” Dương Tự Minh không chút ngượng ngùng nói.
“Thật không?” Giang Bắc Minh chế nhạo nói: "Vậy sao chỉ vì bất mãn cá nhân mà ông âm thầm cho thuốc vào đơn thuốc tôi kê khiển các ca sĩ sau khi uống bị đứt dây thanh quản. Chẳng lẽ như thể cũng là đạo đức của một người bác sĩ mà ông nói sao?"
"Làm xong những việc này, trong lòng thay vì cảm thấy áy náy, người lại giả bộ đi vào phòng cấp cứu cứu các ca sĩ, bây giờ còn đang nói đến luân thường đạo lý chẳng lẽ những việc ông làm là y đức mà một người bác sĩ nên có?"
Giang Bắc Minh vừa nói to từng chữ từng chữ vừa nhìn Dương Tự Minh.
“Được lắm!” Dương Tự Minh đột nhiên cười nói. "Giang Bắc Minh, tôi vốn tưởng rằng cậu còn trẻ chỉ là bất cẩn một chút khi làm việc, không ngờ ngươi lại trở mặt giở trò đảo lộn trắng đen. Cậu đã làm sai, không những không cảm thấy xấu hổ mà còn tới đây đổ tội cho tôi. Tôi nghĩ một thanh niên như cậu đúng là không có đạo đức gì cả. Người ta nói thanh niên mạnh làm nên đất nước mạnh. Nhưng có một thanh niên như cậu thì thật đáng buồn! "
"Tôi nghĩ ông chưa nhìn thấy quan tài thì vẫn chưa đổ lệ đầu!” Giang Bắc Minh giễu cợt nói.
Nhìn về phía Trương Kiệt, Trương Kiệt gật đầu với Giang Bắc Minh, sau đó hướng ra bên ngoài nói. "Đưa Văn Quân và Ngô Thanh Thảo đến"
Trong suốt quá trình này, ánh mắt của Giang Bắc Minh đã dán chặt vào khuôn mặt của Dương Tự Minh, chắc chắn khi ông ta nghe thấy tên của Văn Quân và Ngô Thanh Thảo thì các cơ trên khuôn mặt của Dương Tự Minh đã run lên!
Văn Quân và Ngô Thanh Thảo được nhân viên an ninh đưa vào, cả hai đều gục đầu xuống, như thể làm điều gì đó sai trái.
Vốn dĩ, theo tính cách của Văn Quân, anh ta sẽ không nhận tội nhanh như vậy, nhưng Ngô Thanh Thảo đã nói hết mọi chuyện rồi, dù Văn Quân có muốn phản kháng cũng không có ý nghĩa gì. Vì vậy, đối mặt với sự thật , Văn Quân chỉ có thể cúi đầu.
“Giáo sư Dương Tự Minh, có lẽ ông biết hai người này? Giang Bắc Minh nhàn nhạt hỏi, nhìn Dương Tự Minh, lúc này đã có chút không thoải mái.
"Tôi biết thì sao mà không biết thì sao?” Dương Tự Minh bình tĩnh nói..
"Theo điều tra của tôi, sau khi nấu xong tất cả các loại thuốc tôi kê, Ngô Thanh Thảo đã mang thuốc đến phòng cấp cứu và cho các ca sĩ uống. Trong quá trình giao thuốc, Ngô Thanh Thảo đã nghe theo lời xúi giục của chồng và bí mật đổ một loại thuốc khác vào thuốc bắc, và loại thuốc đó chính là thủ phạm khiến dây thanh quản của các ca sĩ bị đứt!” Giang Bắc Minh nhìn về phía Dương Tự Minh, nói. "Giáo sư Dương Tự Minh, người phó khoa tên Văn Quân này hình như là học trò của ông?"
“Đúng vậy, cậu ấy là học trò của tôi!” Dương Tự Minh gật đầu nói. "Còn chuyện này? Nếu học sinh phạm lỗi, giáo viên có nên bị liên lụy không? Hơn nữa, anh ta đã là người lớn và đã đi làm nhiều năm như vậy? Cậu đừng nói là bây giờ anh ta phạm lỗi thì vẫn phải đến tìm tôi?Nếu nói như thế thì cậu nên đi tìm tất cả các giáo viên từ tiểu học, trung học cơ sở và cả là trung học phổ thông của anh ta!"
“Giáo sư Dương Tự Minh, ông đúng là răng sắt răng đồng” Giang Bắc Minh nhẹ giọng nói. "Nhưng, Văn Quân và Ngô Thanh Thảo, cả hai đều đã nói ông là người chủ mưu đằng sau vấn đề này!"
“Giáo sư Minh chuyện này không thể trách tôi tại cái miệng của cô ta lỡ lời” Lúc này, Văn Quân cúi đầu nói với Dương Tự Minh như thể xấu hổ.
“Hừ!” Dương Tự Minh đột nhiên cười nhạt, "Còn chứng cứ thì sao? Nói cho tôi biết, chứng cứ ở đâu? Nếu không có chứng cứ, muốn nói ai thì nói sao. Không chỉ có thể nói tôi, còn có thể bao gồm cả sở trưởng Công! Ai biết được, cậu bỏ tiền ra để thuê bọn họ thì sao?" Hai người cố tình đổ tội như thế này sao? Phải biết rằng ở thời buổi này, nếu anh bỏ ra mấy trăm triệu, anh có thể khiến người ta gọi người chết sống dậy đấy! "
“Dương Tự Minh, anh thật sự làm chuyện này sao?” Sở trưởng Công lúc này cau mày nhìn Dương Tự Minh.
Mặc dù Dương Tự Minh đang không ngừng tranh cãi, nhưng có thể thấy qua biểu hiện của Văn Quân và Ngô Thanh Thảo rằng hai người họ không hề nói dối,