Chương 241: Hận thấu xương
Sau khi quảng cáo được quay hoàn tất, công đoạn biên tập nội dung và các loại chỉnh sửa hiệu ứng hình ảnh được giao cho đạo diễn.
Trước khi đi, Thẩm Thanh Lan còn nói với đạo diễn, cho dù như thế nào, nhất định ngày mai phải xong xuôi và cho ra video quảng cáo trọn vẹn lần chót.
Sau khi nói xong, hai người Thẩm Thanh Lan và Giang Bắc Minh cùng lái xe về nhà.
Trên đường đi, Thẩm Thanh Lan và Giang Bắc Minh vẫn trò chuyện rất vui vẻ, nhưng khi về đến nhà, vừa nhác thấy khuôn mặt Diệp Quý Linh thì Thẩm Thanh Lan đã nhìn thẳng về phía Diệp Quý Linh, sau đó, hai người Thẩm Thanh Lan và Diệp Quý Linh bám lấy nhau ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm, không hề quan tâm đến Giang Bắc Minh sống hay chết.
Buổi tối, đúng là như những gì Thẩm Thanh Lan đã nói, hai người Thẩm Thanh Lan và Diệp Quý Linh lại bám lấy nhau cùng ngủ trong một gian phòng, mà Giang Bắc Minh thì một mình một phòng cô đơn trơ trọi.
“Tu luyện thôi.”
Giang Bắc Minh ngồi trên giường, bắt đầu lẩm bẩm đọc nhẩm mấy câu thần chú tu luyện.
Bởi vì thời gian trước hai người Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh Lan hưởng thụ khoảnh khắc cá nước thân mật, cho nên gần như suốt mấy đêm đó, Giang Bắc Minh đều trở thành kẻ hoạt động nửa người dưới suốt đêm, quên béng luôn chuyện tu luyện, không hề nhớ tới.
Bây giờ không được ngủ cùng một chiếc giường với Thẩm Thanh Lan, vậy hãy nhân cơ hội này để tu luyện tử tỉ một chút, tăng thêm năng lực cho bản thân.
Đương nhiên, đây cũng là do bây giờ Giang Bắc Minh đi ngủ một mình, không quen nên thật lòng không ngủ được.
Hai ngày gần đây, hiếm khi Giang Bắc Minh lại có thời gian rảnh để làm việc riêng, mọi chuyện cần thiết đều đã được sắp xếp ổn thỏa, bên cửa hàng trang sức đã có hai người Hồ Khánh Linh và Tề Bảo Nhi quản lý, bây giờ các cô đang dốc hết sức chuẩn bị cho công tác hoàn thiện cửa hàng, thực ra Giang Bắc Minh cũng muốn góp một tay giúp đỡ, nhưng vì không hiểu rõ các khâu quản lý, cho nên sau khi đến bên đó, Giang Bắc Minh sửng sốt nhận ra mình không thể giúp đỡ chút gì, cứ như một vị khách đến thăm hỏi vậy, Giang Bắc Minh rơi vào đường cùng, đành phải tùy hai cô gái tùy ý xử lý cửa hàng.
Mà bên phòng khám, bảng hiệu mới đã được lắp đặt xong xuôi, tất cả thiết bị dụng cụ y tế bên trong phòng khám cũng được bố trí sẵn sàng toàn bộ rồi, tất cả chỉ chờ đến ngày khai trương”
Chẳng mấy chốc đã đến ngày hai mươi tám tháng này, cũng là ngày khai trương của cửa hàng trang sức.
Cả ngày này, từ ngoài cửa tới bên trong cửa hàng trang sức đều giăng đèn kết hoa, chiêng trống vang trời, Hồ Khánh Linh và Tế Bảo Nhi có vẻ rất am hiểu công việc của ngày khai trương, hai người bố trí khung cảnh không tệ chút nào, thậm chí còn mời đội múa lân nổi tiếng nhất Thành phố Lâm Hải, hai con sư tử đáng yêu nhảy nhót linh hoạt trước cửa hàng trang sức, cực kỳ đông vui.
Sáng sớm Thẩm Thanh Lan không đến công ty làm việc, mà mặc một bộ trang phục dự tiệc màu đen, đi với Diệp Quý Linh lái xe chở Thẩm Bát Long và Trương Nhã, mọi người vẫn luôn đi theo Giang Bắc Minh đến cửa hàng trang sức bên kia.
Dù sao đây cũng là tài sản của nhà mình, cho dù thế nào cũng là bọn họ gầy dựng nên, cũng phải đi thăm thú một chút chứ. Đương nhiên, trong chuyện này còn có một nguyên nhân quan trọng hơn cả.
Đó chính là, trước kia Giang Bắc Minh vẫn luôn sắm vai một kẻ vô dụng chẳng được tích sự gì, ở nhà họ Thẩm hay thậm chí ở toàn bộ Thành phố Lâm Hải này đều mang tiếng xấu không ngóc đầu lên nổi. Mà trong khoảng thời gian này, cuộc đời Giang Bắc Minh dần dần trở nên tươi sáng hơn, nhưng cũng không có chút cơ ngơi sản nghiệp chính thức nào, bây giờ mở được cửa hàng trang sức, đó chính là ý nghĩa đặc biệt, nó chứng minh với tất cả mọi người rằng Giang Bắc Minh đã từng là kẻ vô dụng, nhưng từ nay kẻ vô dụng đó sẽ biến mất mãi mãi, thay vào đó chỉ còn lại một Giang Bắc Minh, anh Minh, nhà kinh doanh tài giỏi mới nổi tại Thành phố Lâm Hải.
"Bắc Minh à!” Thẩm Bát Long và Trương Nhã vừa bước xuống xe, đây là lần đầu tiên hai người đến thăm cửa hàng trang sức, khi nhìn thấy quy mô hoành tráng của cửa hàng, trang trí lộng lẫy sang trọng như thế, ngay lập tức hai ông bà cũng nở nụ cười thỏa mãn: “Thằng nhóc nhà con khá quá nhỉ, mở cửa hàng trang sức lớn thế này, đúng là tài giỏi quá, chúng ta cũng được thơm lây từ con đấy!”.
"Đúng thế!” Trương Nhã cũng cười gật đầu phụ họa theo chồng, nói: "Con rể của tôi thật chẳng thua kém ai, cửa hàng trang sức này còn rộng lớn cao cấp hơn so với mấy cái cửa hàng trang sức bình thường kia nhiều, hừ, tôi đang nghĩ chắc lúc này có một số người đang ngồi trong nhà khóc rống cũng nên, chỉ nghĩ tới đó là lòng tôi lại vui vẻ hẳn!”
Nhất là lúc nhìn thấy khách hàng nườm nượp ra vào cửa hàng trang sức để mua sắm đồ trang sức, phần lớn khách ghé thăm đều là những người đi tay không, nhưng về lại xách đầy túi, điều này khiến trong lòng Trương Nhã càng vui sướng hơn nữa!
"Ôi chao, hôm nay là ngày vui cực vui của gia đình ta, đừng nói những lời như thế" Thẩm Bát Long vội nói với Trương Nhã, ông ta biết Trương Nhã nói thế này, thực ra là đang nói đến cả gia đình nhà Hà Tuyết Mai.
“Được rồi được rồi, không nói thì không nói" Trương Nhã phất tay trả lời.
“Ui chao, tên của cửa hàng trang sức này chính là lấy từ tên của con gái mẹ, cửa hàng trang sức Thanh Lan đây mà, Bắc Minh, con thật là có tâm quá!” Lúc Trương Nhã nhìn thấy bảng tên của cửa hàng trang sức dùng tên con gái mình, trong lòng Trương Nhã thực sự như nở hoa mùa xuân!
“Ông chủ Minh” Lúc này, hai người Hồ Khánh Linh và Tề Bảo Nhi cũng lại đó.
"Mọi người đây rồi, lại đây lại đây, để tôi giới thiệu mọi người với nhau một chút." Giang Bắc Minh vừa cười vừa nói: “Đây là quản lý cửa hàng của chúng ta, cô Hồ Khánh Linh, đây là quản lý kinh doanh, cô Tề Bảo Nhi, Khánh Linh Bảo Nhi, đây là vợ của tôi, Thẩm Thanh Lan, đây là bạn của vợ tôi, Diệp Quý Linh, còn hai người này là bố mẹ vợ của tôi.”
“Chào chú dì, chào chị dâu, chào cô Linh, hàn hạnh được gặp mọi người” Tế Bảo Nhi cực kỳ tự nhiên vươn tay, bắt tay chào hỏi với từng người một.
Chào các cô" Thẩm Thanh Lan cũng rất lịch sự vươn tay ra, bắt tay với Tề Bảo Nhi rồi nói: “Tôi đã nghe anh Bắc Minh kể về hai cô từ lâu rồi, hôm nay mới có vinh hạnh gặp mặt hai cô, đúng là hai cô gái thanh xuân mơn mởn, năng lực giỏi giang, quản lý cửa hàng trang sức đâu ra đấy, đúng là đáng nể"
"Chị dâu khen quá lời rồi!” Tề Bảo Nhi vừa cười vừa nói: “Chị dâu, chú dì và cô Linh vào đây đi ạ, mọi người ngồi bên này đi, chúng tôi đã giữ những vị trí tốt nhất cho mọi người rồi đấy”.
“Đúng thế, vợ, bố mẹ, cô Linh, chúng ta qua bên đó ngồi trước đi" Giang Bắc Minh nhanh chóng mời mọi người vào ngồi ở hàng ghế đặc biệt, dù sao, quan trọng chuyện quan trọng nhất trong ngày khai trương chính là nghi thức cắt băng khai trương mà!
“Chào anh Bắc Minh, chào chị dâu, chào chú dì ạ!” Đúng lúc này, Dương Hoàng Việt cũng chạy vào, cười hì hì chào hỏi với mấy người Thẩm Thanh Lan.
Từ sáng sớm tinh mơ Dương Hoàng Việt đã đến cửa hàng hỗ trợ rồi, có thể nói rằng, người có công lớn nhất trong buổi lễ khai trương của cửa hàng trang sức chính là Dương Hoàng Việt, thậm chí còn bỏ nhiều tâm huyết hơn cả Hồ Khánh Linh và Tề Bảo Nhi nữa, từ lúc vừa mới bắt đầu thì Dương Hoàng Việt đã bận rộn chạy sấp chạy ngửa không ngơi chân.
"Chuyện anh bảo cậu chuẩn bị, cậu lo liệu đến đâu rồi?” Giang Bắc Minh ghé sát vào tai Dương Hoàng Việt, nhỏ giọng hỏi.
“Yên tâm đi anh, tất cả mọi chuyện đã chuẩn bị xong rồi” Dương Hoàng Việt giơ tay làm hiệu OK với Giang Bắc Minh rồi cười hì hì trả lời.
“Tốt!" Giang Bắc Minh khẽ gật đầu.
Cửa hàng trang sức ngập tràn không khí vui mừng hân hoan.
Mà lúc này, có vài người lại đang bày ra vẻ mặt âm u khó dò!
Những người này chính là chủ hai nhà họ Thẩm, Thẩm Ngọc Đức, còn có vợ của ông ta, Hà Tuyết Mai.
Vốn dĩ hai người bọn họ có ý kiến phản đối với việc Giang Bắc Minh mở cửa hàng trang sức, mà hơn nữa gần đây, vì nguyên nhân là Giang Bắc Minh nên con rể và con gái của bọn họ đều vào tù cả rồi, mặc dù vẫn chưa có bản án chính thức, nhưng bọn họ biết, một khi Tòa tuyên án thì cơ hội bọn họ được gặp mặt con gái và con rể lần nữa, tối thiểu cũng phải mười năm sau!
Cho nên, càng ngày bọn họ càng cảm thấy hận thấu xương cái tên Giang Bắc Minh này!