Quá trình châm cứu rất phức
tạp. Bởi vì, tương đối mà nói, ở
phương diện chữa trị thần kinh,
Đông y xác thật không giỏi đến
thế. Vì vậy, đây cũng là một thách
thức đối với Giang Bắc Minh.
Sau khi chia châm ra đâm
từng chỗ, Giang Bắc Minh bắt đầu
kích hoạt trận pháp, sau đó, liên
tục truyền linh khí vào đầu của Hồ
Khánh Linh.
Với sự tu bồ linh khí và sự giúp
đỡ của trận pháo, tình hình của Hồ
Khánh Linh ngày càng tốt hơn.
Nhưng tình hình của Giang
Bắc Minh còn tệ đi. Bởi vì anh phải
liên tục truyền vận linh khí và điều
khiển trận pháp. Cho nên, ngay cả
khi Giang Bắc Minh đã là một
người tu luyện, năng lượng trong
cơ thể vẫn khó có thể hỗ trợ anh.
Với loại điều trị và tiêu thụ cường
độ cao này, chẳng mấy chốc, trán
của Giang Bắc Minh đã bắt đầu
chảy ra rất nhiều mồ hôi, sắc mặt
dần trở nên tái nhợt, môi cũng trở
nên khô khốc.
Loại suy kiệt thể chất này rất
lớn. Chỉ cần Giang Bắc Minh tiến
vào cố thể kỳ, để cơ thể trải qua
giai đoạn chuyển hóa mạnh mẽ
của cố thể kỳ, khi đối mặt với tình
trạng này anh mới có thể không
tiêu hao như này, có thể dễ dàng
đối mặt.
Nhưng, bây gið còn chưa được.
Một giờ trị liệu thật ra không
dài, nhưng đối với Giang Bắc Minh
vốn đã không ngừng suy kiệt thể
lực, một giờ đã rất dài rồi.
Mới hai mươi phút trôi qua,
Giang Bắc Minh đã nặng đầu, có
chút không chống đỡ nổi!
Nhưng Giang Bắc Minh biết
lúc này tuyệt đối không được nghỉ
ngơi, phân tâm, bời vì hệ thần kinh
của Hồ Khánh Linh đang được tu
bồ. Nếu lúc này dừng lại hoặc phân
tâm, anh sẽ làm gián đoạn quá
trình điều trị. Một khi quá trình điều
trị bị gián đoạn, hệ thần kinh của
Hồ Khánh Linh sẽ rơi vào trạng thái
rối loạn, lúc đó dù có dùng phương
pháp nào đi chăng nữa thì cũng
không có cách nào chữa khỏi cho
Hồ Khánh Linh. Nửa đời sau của
Hồ Khánh Linh sẽ phải sống trong
cảnh điên điên khùng khùng.
Vì vậy, Giang Bắc Minh chỉ có
thể nghiến răng chịu đựng.
Từng phút từng giây trôi qua,
Hồ Minh Đức và Mã Mỹ Linh đang
ngồi trong phòng khách lúc này
cũng tựa như ngồi trên bàn chông.
Mặc dù Giang Bắc Minh nói
rằng có thể được chữa khỏi, nhưng
họ là cha mẹ, chưa thấy con mình
ồn định, làm sao ngớt lo lắng được.
Một giờ, cuối cùng, đã trôi qua
Giang Bắc Minh mờ cửa và đi
từ bên trong ra.
Hồ Minh Đức, Mã Mỹ Linh và
Tề Bảo Nhi lập tức lao tới.
“Bắc Minh, thế nào rồi?” Hồ
Minh Đức vội vàng hỏi.
“Không sao rồi” Giang Bắc
Minh cười nói với vẻ mệt mỏi: “Hiện
tại Khánh Linh đang hôn mê, mấy
tiếng nữa cô ấy mới có thể tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, cô ấy sẽ không
sao.
“Tốt quá, tốt rồi, Bắc Minh,
cảm ơn cháu!” Hồ Minh Đức lập
tức ra sức cảm ơn Giang Bắc Minh.
Ân đức của Giang Bắc Minh đối với
gia đình họ, gia đình họ cả đời
cũng không trả hết.
Ngay khi Hồ Minh Đức cảm
ơn Giang Bắc Minh, cơ thể Giang
Bắc Minh thực sự không thể giữ
được nữa, đầu của anh nghiêng
sang một bên, rồi ngã sang một
hướng.
“Bắc Minh!” Thấy cảnh này,
Hồ Minh Đức nhất thời giật mình.
Ông ấy vội vàng tiến lên ôm
lấy Giang Bắc Minh, tránh cho
Giang Bắc Minh ngã xuống đất.
Giang Bắc Minh vội vàng cầm
lấy khung cửa, chống người, khoát
tay với Hồ Minh Đức, nói: “Không
sao, cháu không sao…”
Chỉ là sau khi nói xong câu
này, Giang Bắc Minh thật sự không
chống thêm được, mắt cũng không
mờ ra nồi nữa, thân thể lại mất di
trọng tâm, ngã về một hướng.
“Bắc Minh…”
Cái hướng này đúng nơi Tề
Bảo Nhi đang đứng. Tề Bảo Nhi
bước tới, ôm Giang Bắc Minh trong
tay.
Trước khi ngất đi, khóe miệng
Giang Bắc Minh nð một nụ cười nhẹ.
“Mềm mại, thơm thơm, tốt hơn
nhiều so với Hồ Minh Đức.”
“Nào, Bảo Nhi, nhanh lên, đỡ
Bắc Minh vào phòng khách nghỉ
ngơi, nhanh lên!” Hồ Minh Đức vội
vàng nói với Tề Bảo Nhi.
“Vâng ạ” Tề Bào Nhi gật đầu,
sau đó đỡ Giang Bắc Minh vào
phòng khách, đặt Giang Bắc Minh
lên giường, bật điều hòa trong
phòng, sau đó nhẹ nhàng đắp
chăn cho Giang Bắc Minh.
“Tề Bảo Nhi!”
Đúng lúc này, một tiếng gầm
đột nhiên truyền đến từ phía sau
lưng Tề Bảo Nhi!
Tề Bảo Nhi quay đầu lại, liền
thấy là Tiền Tuấn Duy, tên này
không biết đã đến từ lúc nào, tình
cờ cảnh ðở phòng khách, gið lại
thấy Tề Bảo Nhi cúi người đắp
chăn cho Giang Bắc Minh.
Từ góc độ này, đứng ở vị trí
của Tiền Tuấn Duy, không giống
như Tế Bảo Nhi đắp chăn cho
Giang Bắc Minh, mà giống như, Tề
Bảo Nhi đang cúi xuống hôn nhẹ
Giang Bắc Minh.
Tiền Tuấn Duy lao tới, nắm lấy
cánh tay của Tề Bảo Nhi, hét lớn:
“Tề Bảo Nhi, cô còn gì để nói
không? Có phải cô vẫn định nói với
tôi, cô giận quá nên mới nói bừa.
Cô hôn cái thằng này, chỉ muốn
chọc giận tôi sao?”
“Tôi vừa rồi đắp chăn cho anh
ấy!” Tề Bảo Nhi nói.
“Đắp chăn? Cô đúng là lươn
lẹo. Chính mắt tôi thấy cô rõ ràng là
đang hôn nó!” Tiền Tuấn Duy lớn
tiếng kêu lên.
“Tin hay không thì tùy anhl”
Tề Tiều Tô tức giận nói.
“Tôi không tin đấy!” Tiền Tuấn
Duy lớn tiếng nói. “Hừ, cho dù cô
giúp nó đắp chăn, Tề Bảo Nhị, tôi
hỏi cô, tại sao cô lại ở cùng phòng
với nó? Còn có, cô là gì của nó, tại
sao lại đắp chăn cho nó? Hai người
có quan hệ gì?”
“Tiền Tuấn Duy!” Tế Bảo Nhi
thực sự không nói nên lời, hét vào
mặt Tiền Tuấn Duy: “Có phải từ
trước tới giờ anh chưa từng tin tôi?
Có phải anh luôn cho rằng tôi
ngoại tình với người đàn ông khác?
Được rồi, tôi ngoại tình với người
đàn ông khác đấy, anh thích làm gì
thì cứ làm đi”.
Tề Bảo Nhi lần này thật sự bị
Tiền Tuấn Duy chọc giận. Mặc dù
bạn trai hay ghen là biểu hiện của
việc yêu cô, dù trước đây Tề Bảo
Nhi nghĩ như vậy, nhưng Tiền Tuấn
Duy đang quá đà rồi đấy.
Ai cũng có lòng tự trọng, có
được hay không hả?
Tiền Tuấn Duy này ngày nào
cũng nghi ngờ Tề Bảo Nhi ngoại
tình với người đàn ông khác.
Dường như chỉ cần không nhìn
thấy thì Tiền Tuấn Duy liền nghĩ cô
ấy đã ngủ với những người đàn
ông khác. Lòng tự trọng của Tể
Bảo Nhi có thể chịu được sao?
“Chú Minh Đức, cô Mỹ Linh,
cháu đi đây!” Tề Bảo Nhi chào hỏi
Hồ Minh Đức và Mã Mỹ Linh, sau
đó chặn một chiếc taxi bên đường,
rồi lên xe rời đi.
“Tề Bảo Nhi, đứng lại cho tôi,
hôm nay cô nhất định phải cho tôi
một lời giải thích hợp lý nhất!” Tiền
Tuấn Duy đuổi theo quát Tề Bảo
Nhi, nhưng Tề Bảo Nhi đã lên xe rời
đi mất tiêu rồi. Lúc này, anh ta chỉ
có thể bất đắc dĩ, đón một chiếc xe
khác, đuổi theo xe của Tề Bảo Nhi.