Miệng lưỡi của Dương Tư Khôn thật lưu loát!
Chỉ vài ba câu, anh ta đã trực tiếp nói
Giang Bắc Minh thành một tên giang hồ
chuyên đi lừa bịp.
Trước đó anh ta nói mình quen biết
với Giang Bắc Minh, lúc sau lại nói Giang
Bắc Minh là tên giang hồ bịp bợm. Đây
không phải muốn nói cho cậu Bạch và
Tôn Thanh Tùng biết Giang Bắc Minh
chính là một tên lừa bịp sao?
“Anh ta là tên giang hồ lừa bịp sao?”
Cậu Bạch nghe vậy thì trong lòng vô
cùng vui mừng. Nói thật chứ gã vô cùng
căm ghét Giang Bắc Minh, bây giờ Dương
Tư Khôn lại nói Giang Bắc Minh là một tên
giang hồ lừa bịp, chắc chắc thầy Tôn sẽ
không cho phép Giang Bắc Minh đến
chữa bệnh cho ông ta đâu.
Nói thật, mặc dù anh ta không đánh
thắng được Giang Bắc Minh. Nhưng chỉ
cần khiến cho Giang Bắc Minh khó chịu
thì trong lòng cậu Bạch đã cảm thấy vô
cùng thoải mái!
“Cậu Bạch.” Dương Tư Khôn nói: “Cho
hỏi, anh đã từng nghe nói, khi bác sĩ chữa
bệnh cho người khác lại nói người này bị
bệnh là do trúng tà không? Cho hỏi, anh
có từng nhìn thấy vị bác sĩ nào khi khám
bệnh cho người khác, trên đất lại rải đầy
gạo nếp, sau đó hét to một tiếng cút ra
ngoài hay không? Mọi người nói thử xem,
đây không phải là một tên giang hồ bịp
bợm đang giả thần giả quỷ thì là cái gì?”
“Tôi đã biết.” Cậu Bạch hung tợn trợn
mắt nhìn Giang Bảc Minh một cái: “Cũng
may là chúng tôi không để cho anh khám
bệnh cho thầy giáo. Nếu không, chúng tôi
cũng sẽ bị anh lừa.”
Khi Giang Bắc Minh ở bên cạnh nghe
vậy cũng chỉ cười nhẹ một tiếng.
Từ xưa tới nay, Đông Y và huyền thuật
luôn đi kèm với nhau, hễ là người có chút
năng lực về Đông Y cũng sẽ biết ít nhiêu
về huyền thuật.
Cái tên Dương Tư Khôn này, cũng là
một bác sĩ Đông y lại còn nói mình đang
giả thần giả quỷ. Điều này chỉ có thể
chứng minh kiến thức của anh ta về lĩnh
vực Đông Y quá nông cạn!
Ở xã hội hiện nay mà một tên bác sĩ
như anh ta cũng có thể trở thành bậc thầy
trong giới Đông Y. Như vậy cũng có thể
thấy, bây giờ Đông Y đã xuống dốc tới
trình độ nào.
Lúc này trên mặt Dương Tư Khôn
mang theo nụ cười chiến thẳng, nhìn
Giang Bắc Minh một cái.
Anh ta muốn sỉ vả Giang Bắc Minh.
“Ai bảo sáng hôm nay anh làm tôi mất
mặt hả?”
Dương Tư Khôn vừa nghĩ vừa bước
lên phía trước, nói với ông Tôn Thanh
Tùng: “Ông Tôn, bây giờ tôi đến kiểm tra
giúp ông một chút.”
“Được!” Rất dễ nhận thấy Tôn Thanh
Tùng cũng tin tưởng Dương Tư Khôn hơn.
Dẫu sao, bây giờ Dương Tư Khôn đã có
tiếng tăm ở bên ngoài. Hơn nữa, tuổi tác
của Dương Tư Khôn cũng đã hơn năm
mươi tuổi gần đến sáu mươi tuổi. Nói ông
ta là bác sĩ Đông Y càng có sức thuyết
phục hơn.
Dương Tư Khôn tiến lên, đưa tay ra
chạm vào mạch máu nổi lên ở trên cổ tay
của Tôn Thanh Tùng.
Chỉ thấy tay Dương Tư Khôn đặt nhẹ
lên cổ tay Tôn Thanh Tùng, sau đó, đôi
mắt hơi nhắm lại bắt đầu bắt mạch.
Tuy còn chưa biết năng lực của ông ta
đến đâu, nhưng làm bộ làm tịch thì ra
dáng lắm.
Khoảng chừng sau một phút, Dương
Tư Khôn đã thu tay về.
“Bác sĩ Dương, xin hỏi bệnh này của
tôi rất khó chữa sao?” Tôn Thanh Tùng
mở miệng dò hỏi.
“Không khó….” Dương Tư Khôn xua
tay nói: “Một lát nữa tôi sẽ tiêm cho ông,
sau đó tôi sẽ viết cho ông một đơn thuốc,
mỗi ngày một liều, uống làm hai lần. Ông
cứ kiên trì uống thuốc đều đặn như vậy,
sau ba tháng nhất định có thể khỏi bệnh!”
“Thật sao?” Tôn Thanh Tùng nhất thời
kích động, vội vàng hỏi.
“Tất nhiên rồi!” Dương Tư Khôn nói:
“Đối với tôi mà nói, có vài chứng bệnh
chữa trị rất dễ dàng như ăn một bữa sáng.”
Dương Tư Khôn dường như đang giả
vờ thuyết phục, khi anh ta viết đơn thuốc
cho Tôn Thanh Tùng, còn cố ý lấy ra một
cây bút lông và nghiên mực từ trong hòm
thuốc. Sau đó anh ta mới bắt đầu viết đơn
thuốc lên giấy.
Rất nhanh đơn thuốc đã được viết
xong, ông ta đưa nó cho Tôn Thanh Tùng:
“Ông Tôn, căn bệnh này của ông cần dựa
vào việc nghỉ ngơi và điều dưỡng, trong
mấy tháng tiếp theo ông phải chú ý đến
việc ăn uống. Ông nên ăn nhiều những
món thanh đạm, ăn ít đồ dầu mỡ cay độc.
Công thêm việc uống thuốc đúng giờ mỗi
ngày, tôi đảm bảo rằng sau ba tháng bệnh
của ông sẽ khỏi hẳn hoàn toàn.”
Khi Tôn Thanh Tùng và cậu Bạch
nghe được những lời Dương Tư Khôn vừa
nói chân mày của hai người cũng nhíu lại.
Sau khi Tôn Thanh Tùng nhìn về phía
đơn thuốc mà Dương Tư Khôn viết, lúc
này ông ấy mới lên tiếng nói với Dương Tư
Khôn: “Bác sĩ Dương, nếu như tôi không
nhìn lầm, thuốc mà anh cho tôi dùng để
chữa trị bệnh dạ dày đúng không?”
“Đúng vậy!” Dương Tư Khôn gật đầu
một cái, nói: “Tôi vừa mới bắt mạch cho
ông, quả thật tôi đã phát hiện ra ông có
triệu chứng của bệnh viêm dạ dày mãn
tính. Cho nên tôi mới viết đơn thuộc này
cho ông. Bệnh dạ dày mà, ba phần chữa,
bảy phần điều dưỡng. Sau khi dùng đơn
thuốc này của tôi, rồi từ từ điều dưỡng cơ
thể, nhất định có thể khỏi bệnh, hãy tin
tưởng tôi, không có vấn đề gì.”
Bởi vì cậu Bạch không có nói cho
Dương Tư Khôn biết rốt cuộc Tôn Thanh
Tùng đang bị bệnh gì. Một mặt, anh ta
cũng muốn nhìn xem y thuật của Dương
Tư Khôn rốt cuộc như thế nào. Một mặt
khác xác thật cũng là do gã quên chưa
nói với ông ta.
Nhưng mà không nghĩ tới, vào giờ
phút này Dương Tư Khôn kiểm tra cho
Tôn Thanh Tùng lại nói là bệnh dạ dày.
“Tôi chỉ bị bệnh dạ dày sao?” Lúc này
Tôn Thanh Tùng cũng mang theo thái độ
nghỉ ngờ, hỏi.
“Đúng vậy!” Dương Tư Khôn gật đầu
một cái, nói: “Tôi vừa mới kiểm tra mạch
của ông, nên có chút hiểu biết về sức
khỏe của ông Tôn. Mặc dù năm nay ông
Tôn đã tám mươi tuổi. Nhưng mà, ngoại
trừ dạ dày có vấn đề ra thì những chỗ
khác trong cơ thể của ông đều được duy
trì vô cùng tốt, không có bất cứ vấn đề gì.”
“Nhưng mà…..” Tôn Thanh Tùng nhíu
mày một cái, nói: “Mới đây thôi, người tên
Giang Bắc Minh này vừa bắt mạch cho tôi
thì đã biết tôi mắc bệnh Parkinson
“Hừ!” Dương Tư Khôn cười lạnh lùng
một tiếng, nói:
“Ông Tôn, tôi nói với ông, mấy tên
giang hồ lừa bịp hay giả thần giả quỷ này
không đáng tin cậy. Chẳng qua anh ta chỉ
muốn lừa gạt tiền, cho nên anh ta mới nói
ông bị mắc bệnh Parkinson. Theo tôi, cơ
thể của ông vô cùng tốt, vốn dĩ không có
bệnh như vậy.
Hơn nữa, những người theo Đông y
chúng tôi thường chẩn đoán cho bệnh
nhân bằng nhìn, nghe, hỏi, sờ. Bất cứ
phương diện nào cũng cần một nền tảng
vô cùng uyên thâm. Tôi đã sống gần sáu
mươi năm rồi, cho tới bây giờ tôi cũng
chưa từng nghe qua ai đó chỉ cần dựa vào
việc bắt tay cũng có thể đoán được người
khác đang mắc bệnh gì!”
“Vậy thì như bác sĩ Dương nói, tôi
chắc chắn không mắc bệnh Parkinson
đúng không?”
“Chắc chắn!” Dương Tư Khôn xua tay,
nói: “Ông Tôn, cơ thể của ông rất khỏe
mạnh, sao có thể bị bệnh đó chứ? Ông
không nên tin tưởng mấy lời của những
tên giang hồ lừa bịp này. Nếu như tin
tưởng bọn họ thì thậm chí bọn họ còn
không biết xấu hổ mà nói một người khỏe
mạnh mắc bệnh nan y chỉ vì muốn lừa gạt
tiền.”
Dương Tư Khôn còn muốn nói gì đó,
nhưng mà đúng lúc này thì bị Tôn Thanh
Tùng thô bạo cắt ngang.
“Bác sĩ Dương, xin lỗi, anh có thể rời đi
rồi.” Tôn Thanh Tùng nói với Dương Tư
Khôn: “Đương nhiên, học trò của tôi đồng
ý cho anh bao nhiêu tiên thuốc men. Tôi
sẽ trả cho anh không thiếu một đồng.”
“Này….” Dương Tư Khôn sửng sốt một
chút: “Ông Tôn tôi còn chưa tiêm thuốc
cho ông.”
“Không cần.” Tôn Thanh Tùng nói:
“Bác sĩ Dương, vừa rồi tôi mới suy nghĩ
cẩn thận lại. Tôi cảm thấy vẫn là để cho
Giang Bắc Minh, người anh em này đến
chữa trị cho tôi. Tôi thấy tương đối ổn.”