Chương 249: Quãng đời còn lại sau này
"Tiếp theo, tôi tha thiết mời mọi người hãy dang rộng đôi tay phát tài, cùng nhau vỗ tay chào đón cô gái xinh đẹp dịu dàng thanh nhã này lên sân khấu, có được không?"
Nói xong, ánh mắt Giang Bắc Minh nóng bỏng nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, người lúc này đang ngồi ở hàng ghế đầu với vẻ mặt kinh ngạc.
Đúng vậy, lý do anh lựa chọn khai trương ngày hôm nay là bởi vì, hôm nay là kỷ niệm một năm ngày cưới của anh và Thẩm Thanh Lan!
Bởi vì ngày thường, công việc của Thẩm Thanh Lan luôn bận rộn, cho nên đã quên mất ngày quan trọng như hôm nay.
Thời điểm Thẩm Thanh Lan nghe thấy Giang Bắc Minh, người vừa lên sân khấu và nói ra mục đích của anh hôm nay, trong lòng cô ngoại trừ kinh ngạc ra thì chính là cảm động nhiều hơn.
Cô sống trong một đại gia đình mà từ nhỏ đến lớn cái gì cũng không thiếu, vậy nhưng cái duy nhất cô thiếu đó chính là cảm giác tình người.
Mà Giang Bắc Minh vừa vặn lại có thể bù đắp cho cô điều này.
Trong khoảng thời gian gần đây, cô đã chứng kiến sự trưởng thành của Giang Bắc Minh, thấy được một Giang Bắc Minh từ một kẻ bị mọi người ghét bỏ vì bất tài, dần dần trở thành một người trẻ tuổi thành công đầy triển vọng. Lúc này Giang Bắc Minh vô cùng chân thành, lợi dụng ngày hôm nay để mang đến một điều bất ngờ, làm cho cô có được một kỷ niệm ngày cưới vô cùng ý nghĩa, thật sự khiến cho trái tim của cô cảm động không thôi.
Dưới sự giúp đỡ của Hồ Khánh Linh và Diệp Quý Linh, Thẩm Thanh Lan che miệng rơi nước mắt, bước lên trên sân khấu.
Giang Bắc Minh nhìn Thẩm Thanh Lan đang đứng trước mặt anh đẩy trìu mến, anh cầm microphone, thâm tình nói: "Bà xã, chúng ta kết hôn cũng đã được một năm rồi, thời gian một năm này, nhiều lần anh đã làm em thất vọng, để em phải tức giận, cũng đã làm cho em vui vẻ và cùng nhau trải qua những giây phút cảm động nhất. Cuộc sống hôn nhân trong một năm này, chúng ta đã vượt qua không ít đau khổ cũng như cay đắng, nếm đủ hết các loại mùi vị. Vào lúc này, ở ngay tại đây, anh muốn cảm ơn em, cảm ơn em đã bao dung đối với anh, cảm ơn em đã thấu hiểu cho anh."
Sau khi Giang Bắc Minh nói xong những lời thâm tình này, Thẩm Thanh Lan càng khóc nhiều hơn, muốn nói chuyện nhưng một cầu cũng không thể thốt nên lời, cô chỉ có thể nghẹn ngào nhìn anh.
Cô chạy nhanh tới lao thẳng vào lòng ngực Giang Bắc Minh.
"Một, hai, ba!"
Dưới sân khấu, Dương Hoàng Việt bắt đầu đếm ngược, sau đó cậu ta nhẹ nhàng hổ một tiếng, bắt đầu!
Trong khoảnh khắc đó, trên bầu trời rơi xuống rất nhiều bong bóng với đủ mọi màu sắc và hình dạng khác nhau, chẳng bao lâu sau, tất cả bong bóng đã bao lấy xung quanh Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh Lan đang đứng trên sân khấu.
Cùng lúc đó trước cửa tiệm trang sức, rất nhiều pháo hoa cũng đồng thời nở rộ.
Giang Bắc Minh lưu luyến buông Thẩm Thanh Lan ra, anh bước đến bên lề sân khấu, tiếp đó đẩy ra một chiếc xe hoa Bách hợp tới, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Thẩm Thanh Lan.
"Vào một ngày quan trọng như hôm nay, đúng ra là anh nên tặng cho em hoa Hồng, nhưng mà anh biết, loài hoa mà em thích nhất lại là hoa Bách hợp. Vì vậy cho nên, anh tặng em chín trăm chín mươi chín đóa hoa Bách hợp, với ý nghĩa tình yêu của chúng ta có thể thật dài lâu..."
Bong bóng, pháo hoa, Bách hợp.
Thẩm Thanh Lan thấy hoa hết cả mắt, vào thời khắc này cô không biết phải tập trung vào đầu nữa, điều duy nhất cô biết chính là cảm động, cảm động từ tận đáy lòng.
Mỗi một người con gái, sâu thẳm trong trái tim luôn có khát vọng với sự lãng mạn.
Thẩm Thanh Lan cũng là một cô gái như thế.
Chỉ là, thời điểm cô kết hôn với Giang Bắc Ninh, cô biết giấc mộng lãng mạn trong lòng của cô đã hoàn toàn tan vỡ. Giang Bắc Minh là một kẻ bất tài vô dụng, anh ta nhất định sẽ không vì mình mà lãng mạn, cho nên bất luận hai người có ở bên nhau hay không, hay là buổi lễ thành hôn của đám cưới này, hoặc là cuộc sống củi gạo dầu muối tượng dấm trà của sau này, thì Thẩm Thanh Lan đều không cảm nhận được một chút lãng mạn nào cả.
Cô vốn tưởng rằng cả đời này sẽ mãi như thế, lãng mạn và bản thân cô tuyệt đối sẽ không có mối liên hệ gì với nhau.
Thế nhưng trong khoảnh khắc này, Giang Bắc Minh đã thể hiện sự lãng mạn một cách tinh tế nhất, thậm chí còn vượt xa giấc mộng lãng mạn trong lòng cố.
"Hôn nhau đi!"
"Hôn nhau đi!"
Dưới sân khấu, khán giả bắt đầu la ó.
"Bà xã, mọi người kêu chúng ta hôn nhau kìa, có phải chúng ta nên vì họ mà hôn một cái không?" Giang Bắc Minh nhìn Thẩm Thanh Lan, nói: "Anh cảm thấy chúng ta không thể hôn đầu, tuyệt đối không thể để mắt bọn họ hưởng lợi được"
Nghe Giang Bắc Minh nói như vậy, Thẩm Thanh Lan liền nín khóc mà bật cười, chỉ có điều, cô cũng liếc mắt thâm tình nhìn Giang Bắc Minh một cái, sau đó kiễng mũi chân, chủ động hướng đến đôi môi của Giang Bắc Minh, rồi nhẹ nhàng hôn xuống.
Ngay thời khắc môi hai người chạm nhau.
Hội trường đột nhiên vang lên một bản nhạc ấm áp.
"Tìm mặt trời nơi không có gió thổi qua, làm ảnh mặt trời ở nơi em đang chịu lạnh."
Bên trong khán phòng, trong tay Lục Kỳ Yến cầm microphone, dịu dàng hát một bài hát rồi từ từ đứng lên.
Giọng hát của Lục Kỳ Yến nghe cực kỳ hay, giống như chim sơn ca vừa trong trẻo lại vô cùng quyến rũ. Bài hát này ban đầu không phải là bài hát gốc của cô ta, nhưng vào giờ phút này, kết hợp cùng hình ảnh như vậy, dường như giọng hát của cô ta là âm thanh của thiên nhiên, vô cùng nhịp nhàng, vô cùng hài hòa.
"Quãng đời còn lại sau này, gió tuyết là em, bình đạm là em, nghèo khó cũng là em. Vinh hoa là em, trái tim dịu dàng ấm áp là em, ánh mắt anh luôn hướng đến, cũng là em..."
Bài hát kết thúc, nụ hôn sâu của hai người Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh Lan vẫn lưu luyến không rời, chẳng muốn buông ra.
Toàn trường mọi người lúc này cũng yên tĩnh lại, hình ảnh như vậy thật sự quá hoàn hảo, họ không nỡ lòng tạo ra bất kỳ một âm thanh nào để phá vỡ hình ảnh tốt đẹp này cả,
Môi hai người chậm chạp tách ra, hai mắt Thẩm Thanh Lan đầy tình cảm ẩn giấu nhìn Giang Bắc Minh: "Ông xã, em yêu anh."
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Lan mở miệng gọi Giang Bắc Minh là ông xã, trong lòng Thẩm Thanh Lan đã xem Giang Bắc Minh là chồng của cô từ lâu, nhưng có điều Thẩm Thanh Lan vẫn luôn gọi anh là anh Bắc Minh.
Mà ngày hôm nay, lần đầu tiên, cuối cùng cô cũng gọi Giang Bắc Minh là ông xã.
"Tôi biết, giờ này phút này, sự xuất hiện của tôi, có phải sẽ phá vỡ một đoạn ý nghĩa của cây bông vải xinh đẹp này hay không?" Vào lúc này, dưới sự giúp đỡ của cậu Bạch, ông cụ Thấm Kình Tùng bước về phía sân khấu.
"Bắc Minh, Thanh Lan" Ông cụ Thẩm Kinh Tùng cười ha hả nói: "Sở dĩ thầy đến đây, là vì có một lễ vật muốn tặng cho hai con, trước đó nhất định hai con đã nghĩ rằng lễ vật này của thầy là món quà khai trương của cửa hàng trang sức, thật ra thì không phải vậy".
Ông cụ nói xong, dưới sự giúp đỡ của các nhân viên công tác, một tấm bảng có kích thước khoảng một mét, phủ bởi một tấm vải đỏ được mang lên.
"Bắc Minh, Thanh Lan, thực ra phần lễ vật thầy tặng cho hai người các con, chính là món quà cho ngày kỷ niệm một năm ngày cưới!" Ông cụ Thẩm Kinh Tùng vừa nói xong, ngay lập tức bước tới cầm vải đỏ ở trên tấm bảng rồi kéo mạnh xuống.
Đập vào mắt mọi người là tấm bảng rộng một mét, cao năm mươi centimet, toàn bộ bảng hiệu được khắc bằng đá Ngọc bích, trên bảng hiệu điêu khắc thời điểm hai người Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh Lan kết hôn, còn có bức ảnh chiếc váy cưới mà cô đã mặc vào ngày họ kết hôn.
Bên cạnh bức ảnh, chạm trổ bốn chữ lớn.
"Trời sinh một đồi!"