Chương 246: Đông khách
Đặc biệt là đối với một cửa hàng kinh doanh nhỏ không có tên tuổi như cửa hàng của anh thì sự có mặt của ông Đường Hoài Nhân là quá đủ để khiến cho tên tuổi của cửa hàng tăng cao như diều gặp gió chỉ trong chốc lát. Hơn nữa không cần phải nói cũng biết nhờ cái tên Đường Hoài Nhân này mà cửa hàng có thể thu hút thêm được bao nhiêu khách hàng. Trong một năm nhất định có thể dễ dàng kiếm lại được số tiền gấp mười mấy lần tiền lương một năm của ông ấy.
“Cậu Minh, cậu thật sự đồng ý để tôi làm chuyên gia thẩm định trong cửa hàng của cậu sao?” Đường Hoài Nhân ngạc nhiên nhìn Giang Bắc Minh, hỏi anh. Ông cũng đã sống hơn sáu mươi năm rồi, nếu như đổi lại là ông gặp phải chuyện như thế này thì e rằng rằng ông cũng sẽ tức giận với chính mình đến chết đi sống lại mất. Thế nhưng bây giờ Giang Bắc Minh không những không tức giận chút nào, mà ngược lại anh còn giao cho ông một vị trí quan trọng như vậy trong cửa hàng của mình.
"Đương nhiên rồi” Giang Bắc Minh cười nói: “Không biết ông Hoài Nhân có đồng ý không?” Anh hỏi.
“Tôi còn có tư cách đồng ý hay không sao?” Đường Hoài Nhân thở dài một hơi rồi nói: “Cậu Minh, hôm nay cậu thật sự đã dạy cho tôi một bài học. Tôi đối xử với cậu như vậy mà cậu còn tốt với tôi như vậy. Lão già như tôi thật hổ thẹn với lòng mình mà!”
“Ha ha ha." Giang Bắc Minh cười lớn, nói: "Ông Hoài Nhân, ông không cần phải hổ thẹn”
Nói xong, Giang Bắc Minh quay sang nói với Thẩm Ngọc Đức và Hà Tuyết Mai: “Chủ hai, thím hai, hôm nay là ngày khai trương của cửa hàng nên cháu không muốn điều tra thêm về chuyện này. Nhưng mà nếu còn lần sau, cháu nhất định sẽ không bỏ qua như vậy đâu. Còn bây giờ chú thím có muốn ở lại để lát nữa chúng ta cùng ăn bữa cơm không?”
Hà Tuyết Mai và Thẩm Ngọc Đức làm gì còn mặt mũi mà ở lại ăn cơm cơ chứ. Bọn họ cúi thấp đầu, ủ rũ rời đi. Thật là không ngờ kế hoạch được tính toán kỹ càng như thế mà lại có thể thất bại thảm hại đến vậy!
Cùng với sự xuất hiện của Thẩm Kinh Tùng còn có lời xin lỗi của Đường Hoài Nhân, hiểu lầm lần này đã được giải quyết hoàn toàn. Tất cả mọi người đã xác nhận được những thứ họ mua đều là hàng thật nên thay vì tiếp tục gây rắc rối, những người này càng rút tiền ra một cách hào phóng hơn, xông vào cửa hàng chọn đồ.
Còn có một số người khác giàu có hơn sau khi biết viên ngọc quý giá này do chính tay Thẩm Kinh Tùng chạm khắc thì vô cùng thích thú, họ bỏ sẵn sàng bỏ ra rất nhiều tiền để giành được nó về.
Tuy nhiên, Giang Bắc Minh coi tác phẩm của Thẩm Kinh Tùng như báu vật của cửa hàng, cho dù người khác có ra giá cao đến thể nào anh cũng không bán. Cuối cùng những người có tiền kia chỉ đành thất vọng ra về.
“Bắc Minh, chúc mừng cậu!” Thẩm Kinh Tùng bắt tay Giang Bắc Minh và nói.
“Ông Tùng, thật ra ông không cần lặn lội đường xá xa xôi như vậy để đến đây” Giang Bắc Minh nói: "Nếu như ông có thể gọi điện thoại chúc mừng tôi thì tôi cũng đã lấy làm vinh hạnh rồi. Ông đến đây như vậy thật khiến trong lòng tôi cảm thấy áy náy”
“Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Ông già này vẫn còn muốn đi đi lại lại, vậy thì cứ để tôi được đi như vậy đi.” Thẩm Kinh Tùng nói.
“A phải rồi, không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi còn có một món quà muốn tặng cho cậu, nhưng mà không phải là bây giờ, đợi lát nữa. Lát nữa tôi sẽ tặng nó cho cậu”
“Được thôi! Vậy thì tôi phải cảm ơn ông trước rồi” Giang Bắc Minh cười nói. “Ông Kinh Tùng, mời ông qua đây ngồi.” Giang Bắc Minh để cho Hồ Khánh Linh dẫn theo ông Thẩm Kinh Tùng và một số vị khách khác đến ngồi ở khán phòng.
“Bắc Minh, con giỏi lắm!” Bà mẹ vợ Trương Nhã của Giang Bắc Minh giơ ngón tay cái lên và nói với anh: “Đến cả Thẩm Kình Tùng cũng đến mừng khai trương cửa hàng này của con. Thằng nhóc này, con giấu cũng kỹ thật đấy!”
“Hế hệ.” Giang Bắc Minh cười.
“Nhưng mà đương nhiên là mẹ không trách con, mẹ rất vui!” Trương Nhã vừa cười vừa nói: “Bắc Minh, ngày hôm nay mẹ có thể nhìn thấy con thành công như vậy, trong lòng mẹ thật sự rất vui, đúng là con rể của mẹ, thật là tài giỏi!”
“Bắc Minh, chúc mừng nhé!” Lúc này Hồ Minh Đức, Mã Quốc Chính, thậm chí cả ông Mã Tuấn cũng đã tới. “Ái chà!” Giang Bắc Minh lập tức đi tới, khoác vai Mã Tuấn nói: "Ông, ông cũng đến sao?”
“Ha ha, Bắc Minh, cháu đã chữa khỏi bệnh cho ông già này, cho ông có cơ hội được lên sân khấu biểu diễn lại một lần nữa. Nếu như hôm nay ông không đến thì thật là quá vô ơn có phải không?” Mã Tuấn cười nói: “Bắc Minh, chúc mừng cháu, ông thấy cửa hàng trang sức này của cháu được đấy!”.
“Cảm ơn ông" Giang Bắc Minh đáp, sau đó quay sang nói với Hồ Minh Đức và Mã Quốc Chính: “Chủ Đức, chủ Chính, cảm ơn hai người hôm nay đã tới”.
“Bắc Minh, thật ra hôm nay chủ đến là để trách tội cháu đấy” Mã Quốc Chính nói: “Tên nhóc này mở cửa hàng trang sức cũng không nói với chú một tiếng, có phải cháu coi chú là người ngoài không?”
“Hê hê, là do cháu sợ các chú bận, không có thời gian đến mà” Giang Bắc Minh nói.
“Bắc Minh!” Mã Tuấn gọi anh. “Hôm nay ông đến đây không tặng cháu phong bì đó, cũng không tặng cháu quà. Nhưng mà ông có thấy trên tờ rơi, ở cửa hàng của cháu có phải có bộ bằng ngọc mười hai cung hoàng đạo của Trung Quốc phải không? Hôm nay ông sẽ mua hai bộ”.
“Ông không cần phải làm vậy đâu!” Giang Bắc Minh sửng sốt nói. Cửa hàng của anh thật sự có bộ bằng ngọc mười hai cung hoàng đạo này. Mặc dù không phải do ông Thẩm Đinh Tùng chạm khắc mà do công xưởng chế tác. Nhưng mà kể cả là vậy thì giá trị của nó cũng không hề rẻ, một bộ có giá hơn 28 tỷ!
Hai bộ là 56 tỷ đó!
"Bắc Minh, cháu đừng có nghĩ là ông vì muốn cổ vũ cháu nên mới mua” Mã Tuấn cười với Giang Bắc Minh: "Sau khi ông trải qua một lần tai nạn xe mới hiểu ra rằng, con người ấy mà, có nhiều tiền cũng chẳng để làm gì. Vậy thì tại sao không mua chút quà kỷ niệm tặng cho cháu trai, cháu gái của mình, mỗi người một bộ. Như vậy thì đến khi ông mất rồi cũng sẽ có thứ đồ gì đó khiến bọn chúng nhớ đến ông”
“Ông ngoại! Bố, mẹ, cậu" Lúc này, Hồ Khánh Linh rạng rỡ đi đến.
“Khánh Linh, lại đây, để ông ngoại nhìn xem” Mã Tuất nhìn Hồ Khánh Linh một lượt rồi nói: “Được lắm, được lắm, con bé này mặc như vậy trông rất có khí chất. Khánh Linh, cháu phải nhớ, làm việc ở chỗ của Bắc Minh phải thật chăm chỉ, làm bất cứ việc gì cũng phải xứng đáng với đồng lương mà nó trả cho cháu, biết chưa?
"Cháu biết rồi mà ông ngoại!” Hồ Khánh Linh mỉm cười, sau đó nắm lấy tay áo của ông.
“Ông ngoại, để cháu dẫn ông vào trong xem nhé!”
“Được!” Mã Tuấn vui vẻ theo cô vào trong, không quên nói với Giang Bắc Minh: “Bắc Minh, nhớ gói hai bộ ngọc đó lại cho ông đấy. Còn nữa, không được giảm giá! Đây là quà ông tặng cháu trai và cháu gái, nếu như giảm giá rồi thì đâu còn là tấm lòng của ông nữa”
“Vâng, ông cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ để lại hai bộ ngọc đó cho ông”