Chương 145: Hồi phục rồi
“Sao em biết đồ bọn họ bán
đều là giả?” Vương Văn Khải chau
mày hỏi: “Đây đáng lẽ là bí mật
trong cửa hàng của họ. Chuyện
này, bọn họ sẽ nói cho em biết
chắc?”
“Tất nhiên là họ sẽ không nói
cho em biết rồi.” Lâm Như Vân nói:
“Thế nhưng, em vô tình nhìn thấy
hóa đơn mua trang sức và đồ bằng
ngọc của họ, trên hóa đơn còn viết
tên của một nhà xưởng mà em
hoàn toàn không biết, lúc đó em
liền cảm thấy rất kỳ lạ, sau đó còn
gọi điện hỏi han đối phương, đối
phương nói cho em biết, nhà xưởng
của họ là nhà xưởng chuyện phụ
trách sản xuất đồ ngọc và trang
sức bằng vàng giả.”
“Anh rể, anh xem, hóa đơn
mua hàng của họ em đã chụp
được rồi đây!” Lâm Như Vân nói, rồi
lôi điện thoại từ trong túi áo ra, đưa
cho Vương Văn Khải: “Còn nữa,
chỗ em còn có đoạn ghi âm nội
dung cuộc nói chuyện điện thoại
với ông chủ nhà xưởng này, anh có
thể nghe một chút. Ông ta nói cho
anh rể, anh chỉ nhìn vào tờ rơi này
cũng đủ biết rồi, Tôn Thanh Tùng
đã tuyên bố giải nghệ hơn một
năm rồi, căn bàn là không thể giúp
họ điêu khắc, chỉ riêng điểm này
thôi, đã đủ đề chứng minh bọn họ
đang bán hàng giả rồi!”
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Vương Văn Khải nhấp một
ngụm trà, nói: “Em nói như vậy
cũng vô dụng. Chuyện này đợi anh
đi điều tra kỹ lưỡng mới biết được!”
“Anh rề, vậy anh định điều tra
thế nào? Nếu như anh qua đó điều
tra, họ chắc chắn sẽ có chuẩn bị
trước một số đồ thật đưa ra cho
không tin, ngày mai anh có thể lên
phố xem một chút, hiện giờ họ
đang cho nhân viên đi phát tờ rơi ở
khắp nơi kìa, chỉ cần ở trên phố
thương mại thì có thể dễ dàng lấy
được một tờ rơi như vậy!”
“Đương nhiên, hóa đơn này
anh không nhìn thấy, lúc đó là do
em may mắn, cộng thêm việc cửa
hàng của họ vẫn đang làm nội thất,
vì vậy không hề chú ý tới, hóa đơn
này bị em nhìn thấy rồi chụp ảnh
lại. Nếu như anh tới, chắc chắn họ
sẽ không đề cho anh nhìn thấy
đâu, nói không chừng, họ đã tiêu
hủy hết rồi cũng nên! Nhưng mà,
anh rề, anh chỉ nhìn vào tờ rơi này
cũng đủ biết rồi, Tôn Thanh Tùng
đã tuyên bố giải nghệ hơn một
năm rồi, căn bản là không thề giúp
họ điêu khắc, chỉ riêng điểm này
thôi, đã đủ để chứng minh bọn họ
đang bán hàng giả rồi
Vương Văn Khải nhấp một
ngụm trà, nói: “Em nói như vậy
cũng vô dụng. Chuyện này đợi anh
đi điều tra kỹ lưỡng mới biết được!”
“Anh rề, vậy anh định điều tra
thế nào? Nếu như anh qua đó điều
tra, họ chắc chắn sẽ có chuẩn bị
trước một số đồ thật đưa ra cho
các anh xem.” Lâm Như Vân nói.
“Cái này em không cần lo, anh
sẽ có cách điều tra” Vương Văn
Khải nói: “Chỉ cần đồ trong cửa
hàng của họ bán là đồ giả, vậy thì
anh tuyệt đối sẽ không làm giấy
phép kinh doanh cho họ. Còn cả
em nữa, em nhớ kỹ cho anh, nếu
như tin tức em nói cho anh biết là
giả, anh nhất định sẽ không tha
cho em!”
“Anh rể, anh xem kìa, em nào
dám đưa tin giả chứ!” Lâm Như
Vân nói, nhìn thấy anh rề bắt đầu
tin lời mình nói, ngay lập tức trong
lòng cảm thấy vô cùng vui sướng.
“Nhưng mà, anh rề, nếu anh
muốn đi điều tra, đợi mấy ngày nữa
hãng đi, bi vì cửa tiệm của họ vẫn
chưa trang trí xong, một số hàng
vẫn chưa lấy về, đợi đến lúc cửa
hàng của họ trang trí nội thất gần
xong rồi, anh hãng đi điều tra, em
bảo đảm, anh điều tra một cái là
chuẩn luôn!” Lâm Như Vân nói với
Vương Văn Khải.
“Anh biết rồi, không cần em
phải dạy anh làm thế nào!” Vương
Văn Khải gật gật đầu, sau đó cầm
lấy điện thoại ð trên bàn trà lên,
bấm gọi một số điện thoại: “Giấy
phép kinh doanh của cửa hàng
trang sức Thanh Lan, tạm thời
đừng phê duyệt, nếu như họ hỏi thì
nói tôi cần một khoảng thời gian đề
xem xét lại.”
Sau khi nói xong, Vương Văn
Khải liền cúp máy.
“Được rồi, anh rể, em chỉ nói
với anh chuyện này thôi, ngoài ra
em không còn chuyện gì khác nữa,
em đi trước đây!” Lâm Như Vân
đứng dậy, nói lời tạm biệt.
Vừa bước ra khỏi cửa, Lâm
Như Vân đột nhiên bật cười, thật
sự thì bà ta không hy vọng anh rề
mình sẽ không làm giấy phép kinh
doanh cho Giang Bắc Minh, nhưng
bà ta chỉ cần mấy ngày, trong thời
gian mấy ngày này, bà ta sẽ tới cửa
hàng trang sức Thanh Lan thêm
vài chuyến, để cho họ tường rằng
do không mua trang sức bằng
vàng của mình, vì thế mới không
làm giấy phép kinh doanh cho họ
là được rồi!
Đến lúc đó, bọn họ thu mua
trang sức bằng vàng của công ty
bà ta sản xuất rồi, dù cho ảnh rề có
điều tra ra cửa hàng của họ không
có bất cứ vấn đề gì, cùng lắm cũng
chỉ mắng mình một trận mà thôi!
So với việc kiếm tiền mà nói,
nghe chửi một trận thì có là gì chứ.
Cà một đêm không nói gì,
sang buổi sáng ngày hôm sau,
Giang Bắc Minh đã ra khỏi trạng
thái tu luyện, điều khiến cho Giang
Bắc Minh cảm thấy vô cùng vui vẻ
đó chính là tu luyện cả một đêm,
cuối cùng thì anh đã đột phá được
Nhập Môn kỳ rồi!
Anh nóng lòng đứng bật dậy,
chạy nhanh tới bên cạnh chiếc
gương soi một chút, quả nhiên,
hiện giờ anh đã khôi phục lại được
diện mạo, đã nhìn ra được dáng vẻ
ngoài hai mươi tuồi rồi!
“Tuyệt quá!” Giang Bắc Minh
vui sướng liền reo lên.
Nếu như cứ phải đối diện với
người khác trong diện mạo của
một ông lão tám mươi tuổi, Giang
Bắc Minh cảm thấy không có cách
nào đề gặp ai.
“Bắc Minh, anh hồi phục rồi
sao?”
Thầm Thanh Lan đang trong
cơn mơ bị tiếng hô lớn của Giang
Bắc Minh làm cho tỉnh giấc, cô liền
mỡ mắt ra, thông qua chiếc gương
cô đã nhìn thấy dáng vẻ ban đầu
của Giang Bắc Minh, liền reo lên!
“Đúng vậy!” Giang Bắc Minh
xúc động nhìn Thẩm Thanh Lan,
nói: “Thế nào, diện mạo này trông
vẫn đẹp trai hơn một chút nhỉ?”
“Ừm, quả thật là nhìn trông
đẹp trai hơn nhiều!” Thầm Thanh
Lan khẽ mỉm cười, nói.
“Vợ à!” Giang Bắc Minh không
nhịn được, tiến lên trước ôm lấy
Thẩm Thanh Lan, nói: “Còn hai
tiếng nữa em mới phải đi làm, có
phải chúng ta nên tranh thủ thời
gian này làm chút chuyện không?
Bù đắp cho những tiếc nuối của
mấy ngày qua?”
Theo kế hoạch ban đầu, vốn
dĩ tối hôm xảy ra chuyện đó là đêm
tân hôn của anh với Thầm Thanh
Lan, thế nhưng lại xuất hiện sự việc
ngộ độc thực phầm.