Chương 212: Mỗi mẫu một bộ
Bước vào cửa hàng quần áo này, Giang Bắc Minh đột nhiên bị thu hút bởi hàng loạt quần áo chói lọi.
Thực sự trong đó có tất cả các loại quần áo, chẳng hạn như trang phục y tá, trang phục đội trưởng và các đồng phục khác, cũng như hình chữ T, trong mờ... như ô cửa, thực sự là tất cả mọi thứ.
"Xin chào, anh có muốn mua một ít quần áo như vậy không?"
Khi Giang Bắc Minh đang quan sát từ trái sang phải, một người đẹp nhỏ xinh bước tới chỗ Giang Bắc Minh và mỉm cười hỏi.
"Ừ!” Giang Bắc Minh gật đầu nói. "Trong tất cả số quần áo của tiệm cô, mỗi mẫu cô lấy cho tôi một bộ!"
“Nhiều như vậy sao?” Cô gái xinh đẹp kinh ngạc hỏi.
“Ừ!” Giang Bắc Minh gật đầu khẳng định. Thẩm Thanh Lan dáng đẹp như vậy, buổi tối cô ấy chỉ mặc những bộ bình thường đã khiến Giang Bắc Minh đứng ngồi không yên rồi, nếu có mà mặc những bộ này vào thì Giang Bắc Minh nhất định sẽ chảy máu mũi!
Đương nhiên, sau khi nhìn thấy những bộ quần áo này, Giang Bắc Minh đột nhiên rất khó lựa chọn, anh luôn cảm thấy nếu Thẩm Thanh Lan mặc những bộ đồ như thế này thì sẽ vô cùng đẹp, nên đành nghiến răng nghiến lợi mua mỗi mẫu một bộ rồi quay về. Cứ để Thẩm Thanh Lan mang đến cho mình một buổi trình diễn thời trang.
Thử nghĩ xem, Thẩm Thanh Lan mặc trang phục y tá một lúc, mặc đồ tiếp viên một lúc, một lúc khác lại mặc trang phục đội trưởng... Ồ, đừng nhắc tới cảnh tượng như vậy nữa, quá hạnh phúc rồi!
“Được rồi!” Thấy Giang Bắc Minh khẳng định, nhân viên cửa hàng cũng đi thu dọn đồ đạc.
Cũng may là trong cửa hàng này không có nhiều kiểu quần áo, đếm xong có hơn 20 loại, sau khi đóng gói, Giang Bắc Minh chỉ bỏ ra mấy chục triệu là đã lấy hết.
Mang theo túi quần áo này, trong lòng Giang Bắc Minh hưng phấn đến không thể chờ đợi nữa nên vội vàng trở về, nóng lòng muốn Thẩm Thanh Lan mặc cho mình xem.
Tuy nhiên, khi Giang Bắc Minh vừa cất hết túi quần áo lớn vào trong cốp xe thì chuông điện thoại vang lên, là cuộc gọi của cậu Bạch.
“Này, cậu Bạch, sao vậy?” Giang Bắc Minh cười hỏi khi anh nghe điện thoại.
“Còn chuyện gì nữa, Giang Bắc Minh, mấy con chó của tôi mà cậu mượn hôm trước đâu hết rồi? Giờ, cậu có nên để mấy con chó của tôi cho tôi quản lý không?” Cậu Bạch đang nói chuyện với một giọng điệu rất không vui ở đầu bên kia.
“Ô ồ, chuyện này, suýt nữa tôi quên mất, tôi sẽ tới đây, đến ngay đây” Giang Bắc Minh nói rồi cúp điện thoại.
Từ lần trước thuần phục hết mấy con chó của cậu Bạch, Giang Bắc Minh vẫn chưa dạy lại mấy con chó đó, kết quả là Cậu Bạch ở trong nhà không có địa vị gì, mấy ngày nay còn không dám về nhà. .
Những con chó đó quá hung dữ, bây giờ chủ nhân duy nhất là Giang Bắc Minh, vì vậy mỗi lần nhìn thấy cậu Bạch, bọn chúng trông rất hung dữ, làm sao anh ta dám về nhà?
Sức chiến đấu của những con chó đó, cậu Bạch hiểu rất rõ ràng, nếu bọn chúng thực sự hung hãn lên thì hoàn toàn có thể khiến hắn không còn xương.
Tối hôm qua, sau khi Giang Bắc Minh nhận được điện thoại của Lý Hoa Hoa, anh ấy biết rằng Lý Hoa Hoa sẽ làm loạn, anh phải đi gặp Lý Hoa Hoa, nhưng không có ai bảo vệ Thẩm Thanh Lan và những người khác. Trước khi đi gặp Lý Hoa Hoa, cậu Bạch đã đưa những con chó đó đến biệt thự của Thẩm Thanh Lan để nắm chờ.
Đây là lý do tại sao khi Lý Hoa Hoa ra lệnh bắt cóc Thẩm Thanh Lan, những kẻ bắt cóc sẽ gặp phải một bầy chó hung ác và không thể đột nhập.
Hôm qua lúc nhìn thấy cậu Bạch, cậu Bạch nhìn Giang Bắc Minh như muốn giết anh vậy. Giang Bắc Minh thấy Cậu Bạch quả thực rất đáng thương nên đã hứa với anh ta, hôm nay, nếu có thời gian sẽ thuần hóa những con chó đó.
Cả ngày hôm nay có quá nhiều việc, bận bịu quên mất, bây giờ trời gần tối, cậu Bạch đợi không được nên gọi điện thoại cho Giang Bắc Minh.
Khi Giang Bắc Minh lái xe đến cửa biệt thự của cậu Bạch
Lúc đó cậu Bạch đang ngồi xổm ở cửa biệt thự, trong nhà có đám chó đang sủa, nếu biệt thự không có cửa sắt, e rằng cậu Bạch giờ đã lành ít dữ nhiều rồi.
Nhìn thấy Giang Bắc Minh, cậu Bạch giống như nhìn thấy kẻ thù, trực tiếp đứng dậy xông tới trước mặt Giang Bắc Minh, tuy rằng không nói, nhưng ánh mắt gần như có thể giết chết Giang Bắc Minh.
“Tôi nói này, sao lại nhìn tôi với ánh mắt như thế này?" Giang Bắc Minh xuống xe mỉm cười, chấm một điếu thuốc. "Nào, hút một điếu thuốc!"
“Hát gì mà hút!” Cậu Bạch tức giận nói, "Giang Bắc Minh, để tội nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không thuần phục con chó của tôi thì tôi sẽ giết chết cậu, mẹ kiếp, cậu có biết mấy ngày nay tôi đều ở ngoài khách sạn, không dám trở về nhà không?”
"Ha ha ha ..." Giang Bắc Minh cười nói. "Chuyện này anh không thể trách tôi. Anh hãy tự mình suy nghĩ đi. Lúc đó nếu không phải vì muốn ra uy với tôi mà thả lũ chó này ra dọa tôi, thì có thể có chuyện như vậy sao?"
Nghe những gì Giang Bắc Minh nói, cậu Bạch nghẹn họng.
Bây giờ nhìn lại, anh ta thực sự hối hận đến đứt ruột. Cần phải biết, anh ta không có nhiều sở thích và thậm chí không thích phụ nữ cho lắm. Anh ta có hại sở thích. Thứ nhất, anh ta thích đánh bạc và thứ hai, anh ta thích chọi chó!
Đánh bạc giờ đã phát triển thành kinh doanh, thành nghề, là vốn nuôi sống bản thân, nên dần dần anh ta mất đi niềm đam mê cờ bạc ban đầu, giờ chỉ làm việc một cách máy móc. Vì vậy, hiện tại anh ấy tràn đầy nhiệt huyết với trò chọi chó. Nếu không, anh ta sẽ nhàn rỗi và buồn chán. Anh ta có rất nhiều chó chiến đấu trong biệt thự của mình.