Chương 167: Có phải là rất đã hay không
Buồi sáng hôm nay lúc đi làm,
khi Lý Hoa Hoa vào đến công ty,
bời vì hôm qua Giang Bắc Minh
đâm một châm lên người cô ta nên
suốt cả đêm cô ta cũng không
dám chợp mắt một giây một phút
nào, lo sợ cơ thể mình sẽ xảy ra
vấn đề gì, nhưng mà mãi cho đến
buồi sáng hôm nay, Lý Hoa Hoa
vẫn chưa phát hiện ra bất cứ vấn
đề gì, chuyện này lại khiến cô ta có
cảm giác rất quái lạ, đồng thời
cũng không tránh khỏi nghi ngờ.
Theo lý mà nói thì người như
Giang Bắc Minh không lý nào lại
đâm một châm lên người cô ta,
nhưng lại không hề làm gì đối với
cô ta được!
Bạn đang đọc tại truyen.one
Thế nhưng mà vì sao cố tình
đến tận bây giờ, bản thân cô ta lại
chưa hề xảy ra chuyện gì nhỉ?
“Chủ tịch Hoa Hoa, hôm nay
là lịch trình mờ cuộc họp với Ban
Giám đốc, tất cả thành viên trong
Hội đồng quản trị đã tham gia đầy
đủ, đồng thời cũng đã đến thời
gian diễn ra cuộc họp, bây gið Chủ
tịch đã muốn vào bắt đầu cuộc
họp chưa ạ?” Ngay lúc Lý Hoa Hoa
còn đang ngồi trong văn phòng,
mặt mày đầy lo lắng nghĩ suy thì
thư ký đã gõ cửa bước vào, nhỏ
giọng hỏi dò một câu với cô ta.
“Được, bây giờ đi họp luôn đi.”
Lý Hoa Hoa nói với thư ký của mình
đề cô gái đi chuẩn bị.
“Vâng ạ!” Thư ký nhẹ nhàng
gật đầu rồi vội vàng đến phòng
họp sắp xếp.
Gần như cứ vài ngày là Tập
đoàn Lý Thị lại mờ cuộc họp với
Ban Giám đốc một lần, triệu tập tất
cả thành viên trong Hội đồng quản
trị vào một phòng họp, cùng thảo
luận về tình hình kinh doanh mấy
ngày gần đây của công ty rồi đề ra
kế hoạch làm việc cho những ngày
tiếp theo, chính vì cách làm thường
xuyên tổ chức cuộc họp Ban Giám
đốc để tiếp thu ý kiến của mọi
người như thế này, cho nên từ đó
đến giờ Tập đoàn Lý Thị mới có thể
phát triển mạnh mẽ như vậy.
Sau khi Lý Hoa Hoa bước vào,
đứng trên bục cao của chức vị Chủ
tịch thì liếc mắt quan sát số nhân
viên tham gia dự họp hôm nay, sau
=’
đó cô ta hé miệng, chuẩn bị tuyên
bố cuộc họp bắt đầu.
Chỉ là ngay lúc cô ta chuần bị
mỡ miệng đề nói, thì lại…
Bỗng nhiên Lý Hoa Hoa cảm
giác được bụng của mình bắt đầu
hơi đau nhức âm ỉ, lại còn trướng
lên như nghẹn khí, thậm chí còn
càm thấy hơi khó chịu.
Nhưng ngay lúc cô ta đang
gắng gượng che bụng, cân nhắc
xem có nên đi vệ sinh một chuyến
hay không.
“Bủm…”
Thình lình có tiếng vang cực
lớn xuất hiện trong phòng họp,
trong nháy mắt vang lên truyền
vào tai mọi người.
Trong phút chốc, tất cả thành
viên của Hội đồng quản trị đều ngơ
ngần đứng đực ra đó, không hiểu
chuyện gì đang xảy ra, hoặc nên
nói là không dám tin vào lỗ tai
mình, tất cả mọi người đều là người
bình thường, là sinh vật ăn cơm ăn
rau lớn lên cho nên với âm thanh
vừa phát ra, ai cũng cực kỳ quen
thuộc, cái này rõ ràng chính là
tiếng đánh rắm chứ còn gì nữa!
“Chủ tịch Hoa Hoa, cô đang
dùng phương thức độc đáo để
tuyên bố bắt đầu cuộc họp Ban
Giám đốc hôm nay sao?” Có một
thành viên trong Hội đồng quản trị
lập tức trêu ghẹo cô ta.
“Ha ha ha..” Trong chớp mắt
câu nói này vừa phát ra, tất cả mọi
người góp mặt ð đó đều bị chọc
cười!
Đúng là bề ngoài của Lý Hoa
Hoa rất xinh đẹp, mà khí chất của
cô ta cũng rất thanh cao nhã nhăn,
bình thường trong công ty cũng
luôn là hình thường lạnh lùng kiêu
ngạo như bông hoa trên cành cao,
cho nên khi tất cả mọi người nhìn
vào Lý Hoa Hoa, ai cũng đều cảm
thấy cô ta là người phụ nữ xinh đẹp
tuyệt trần từ trên trời bước xuống,
là đẳng cấp không thể xâm phạm!
Nhưng mà không một ai ngờ
được rằng, một người phụ nữ kiêu
sa và khí chất như vậy, thế mà hôm
nay ngay trước mặt tất cả thành
viên trong Hội đồng quản trị, lại
đánh rắm công khai!
Mà âm lượng còn to rõ đến
mức này cơ chứt
Đến đây thôi thì chưa hết
chuyện đâu, bởi vì sau khi đánh
rắm một tiếng xong, một mùi
hương thum thủm nồng nặc lại bay
ra, trong nháy mắt tản ra từ bên
phía Lý Hoa Hoa, chẳng bao lâu đã
bao trùm toàn bộ không gian trong
phòng họp!
Tất cả mọi người đều bưng kín
cái mũi, vẻ mặt khó chịu không tin
nồi, mùi hương này đúng là khó
ngửi quá đi mất!
Thật sự không ngờ đó nha,
Chủ tịch Lý Hoa Hoa xinh đẹp kiêu
ngạo thế mà lại đánh rắm ngay
trước mặt mọi người, lại còn đánh
rắm với âm lượng lớn cố này, mùi
hương còn đậm đà như thế!
Lúc bấy gið vẻ mặt của Lý
Hoa Hoa đã xấu xí vô cùng, cô ta là
một người phụ nữ, bình thường cô
ta rất quan tâm gìn giữ và xây dựng
hình tượng cho bản thân, nhưng
thật sự cô ta không thề nào ngờ
được, vậy mà bản thân lại có thể
làm ra chuyện mất mặt đến mức
độ này!
Có lẽ với một người đàn ông
mà nói, dù sao đánh rắm thì cũng
chỉ thối một chút, cười đùa vài câu
là xong chuyện thôi, nhưng mà với
một người phụ nữ, thì loại chuyện
thế này thật sự là cực kỳ mất mặt,
mất mặt tới nỗi muốn tìm khe nứt
mà chui vào ngay cho rồi!
Lúc này Lý Hoa Hoa đã hận
không thể bổ sàn nhà làm hai để
trốn mình vào khe nứt ð giữa, thậm
chí cô ta cũng cảm giác được, gið
phút này cô ta còn mất mặt hơn
nhiều so với lần gây sự um xùm với
ba người đàn ông kia ð trước cổng
công ty!
Nhưng mà, mọi chuyện vẫn
chưa dừng lại ð đó!
Theo tiếng đánh rắm thứ nhất
phát ra, có vẻ như Lý Hoa Hoa đã
TT In Tan HN”
vô tình châm ngòi đốt dải pháo liên
thanh của mình, ngay sau đó lại
tiếp tục có âm thanh bủm bủm
vang lên, báo hiệu dây pháo này
chưa đốt hết!
“Bủm!”
“Bủm!”
“Bủm!”
Trong phút chốc, toàn bộ
phòng họp cứ như đang chìm
trong sự hoan hô ủng hộ nhiệt liệt
của tập thể nào đó, không ngừng
truyền ra tiếng vang bùm bụp như
bắn pháo đêm giao thừa, mà chưa
đến vài giây đồng hồ sau đó, tất cả
thành viên của Hội đồng quản trị
trong phòng họp cũng không tài
nào nhịn nổi nữa, vội vàng trốn
thoát ra khỏi không gian hội họp,
bởi vì trong phòng họp thật sự thối
quá đi mất, cơ bản là bọn họ đứng
trong đó không thể hít nổi một
chút không khí trong lành nào vào
phổi!
Đoán chừng nếu chờ trong
phòng thêm chốc nữa, thì có lẽ tất
cả mọi người sẽ ngạt thờ, chết mất
xác bên trong cũng nên!
Mà sau khi những thành viên
Hội đồng quản trị ra ngoài, thêm cả
các nhân viên công tác ở mọi ban
ngành trong công ty nữa, giờ phút
này bọn họ đều đang nháo nhào
bàn tán.
“Chủ tịch Lý Hoa Hoa sao thế
nhỉ? Sao hôm nay lại đánh rắm liên
tục như vậy? Chuyện này đúng là
phá hủy hình tượng quá đúng
không?”
“Đúng thế chứ còn gì nữa, lại
còn đánh rắm to như tiếng đánh
bom, mùi hương thì thối nồng nàn
thối điên đảo lòng người, khó ngửi
chết đi được…”
“Trước kia tôi vẫn luôn coi cô
ta là quý cô cành vàng lá ngọc
thanh cao trang nhã, không ngờ
rằng… Sau này, tôi cũng không
dám nhìn thằng vào mắt cô ta nữa
đâu…
Người cuối cùng bước ra khỏi
phòng họp chính là Lý Hoa Hoa.
Khuôn mặt Lý Hoa Hoa thoắt
xanh thoắt xám khó coi vô cùng,
trông cực kỳ khó miêu tả.
“Hủy bỏ cuộc họp Ban Giám
đốc hôm nay!”
Sau khi nói xong câu thông
báo này, Lý Hoa Hoa nhanh chóng
rời khỏi khu này để chạy về văn
phòng làm việc của mình, lúc bấy
giờ cô ta vẫn chưa kiềm soát được
cơn đánh rắm của mình, cho dù
bước tới văn phòng riêng thì tiếng
đánh rắm vẫn chưa hề ngừng lại
dù chỉ một giây một phút nào,
chẳng nồi một phút sau thì Lý Hoa
Hoa đã lại vội vàng chạy ra khỏi
văn phòng của mình… Không khí
trong văn phòng đã đậm mùi thum
thủm, chính cô ta cũng không tiếp
tục đứng trong đó được nữa!
Mà lúc này tại sành lớn của
công ty, cũng đã hoàn toàn thấm
đẫm mùi hương thum thủm khó
miêu tả nào đó rồi, tất cả nhân viên
.
trong công ty đều đã chạy xuống
tòa nhà để tìm kiếm không khí
trong lành cho lá phổi của mình!
Lý Hoa Hoa bước vào thang
máy đề xuống bãi đậu xe dưới tầng
hầm, ngồi vào xe ô tô của mình.
Cho đến giờ phút này, rốt cuộc cô
ta mới yên tĩnh trờ lại.
Cầm điện thoại di động lên,
bấm số gọi cho Giang Bắc Minh.
“Giang Bắc Minh, lần này anh
chơi hơi quá tay rồi đó!” Giọng điệu
của Lý Hoa Hoa vô cùng lạnh lễo.
Nếu như nói, lần trước ba người
đàn ông kia gây sự phá rối tanh
bành chỉ khiến Lý Hoa Hoa mất thể
diện một chút, thì lần này, coi như
Lý Hoa Hoa đã hoàn toàn ném mặt
mũi dưới đất luôn rồi.
Thậm chí cô ta cũng không
biết phải quay lại công ty kiều gì,
đối mặt với tất cả nhân viên ð đó
như thế nào nữa!
Nếu như không phải bản thân
còn giữ chức vụ Chủ tịch, tâm tính
phải rèn luyện thật tốt thì bây giờ,
cô ta thật sự muốn tự sát luôn cho
rồi!
Quá mất thề diện chứ còn gì nữa
“Thật sao? Lúc này Giang Bắc
Minh đang lái ô tô, vừa cười vừa trả
lời cô ta: “Chủ tịch Hoa Hoa này, có
phải cô cảm thấy rất kích thích, rất
đã đời không?”
“Giang Bắc Minh!” Lý Hoa
Hoa lớn tiếng rống to: “Anh nhất
định phải chết, tôi nói cho anh biết,
chắc chắn anh phải chết!”
Lý Hoa Hoa điên cuồng quát
to với điện thoại, cô ta gầm rú trong
trạng thái thiếu kiểm soát thế này
trông chẳng khác gì một người
điên cả!