“Điều này sao có thể?” Tôn Mạnh
Hùng lập tức lớn tiếng chứng minh:
“Quả thật bệnh viện chúng tôi có
quy định người thân của bệnh nhân
phải ký tên trước khi bệnh viện tiến
hành giải phẫu, dẫu sao bất kỳ cuộc giải
phẫu nào cũng tồn tại một tỉ lệ nguy
hiểm nhất định. Nếu không có người
thân thì người đi cùng cũng có thể ký tên.
Dĩ nhiên, nếu như ngay cả người đi
cùng cũng không có thì chúng tôi sẽ
nhanh chóng cấp cứu bệnh nhân. Tổng
giám đốc Thẩm, vừa rồi cô đã nói, trong
trường hợp không có chữ ký của người
thân bệnh nhân, chúng tôi thà bệnh
nhân chết ở đây cũng không chịu nhúng
tay chữa trị, xin thưa rằng, bệnh viện
chúng tôi tuyệt đối không có quy định này.
Tôi đã nói với toàn thể các bác sĩ
trong bệnh viện chúng ta, dù thế nào
cũng phải cấp cứu bệnh nhân, lấy việc
giữ được tính mạng của bệnh nhân làm
nhiệm vụ hàng đầu!”
“Vậy à?” Thẩm Thanh Lan cười khẩy
một tiếng, mỉa mai hỏi: “Vậy ông có biết
tại sao chiều nay Giang Bắc Minh là
người đã cấp cứu cho Tony không?”
“Vì… Vì sao?” Nghe Thẩm Thanh
Lan hỏi vậy, lòng Tôn Mạnh Hùng tức
khắc thấp thỏm không thôi. Thẩm
Thanh Lan không thể nào vô duyên vô
cớ mà hỏi như thế, chắc chắn là có vấn
đề, hơn nữa vấn đề còn xuất phát từ
trong bệnh viện của mình.
Nghĩ đến đây, Tôn Mạnh Hùng quay
phắt đầu lại nhìn về phía Lưu Bình An!
Lại chỉ thấy Lưu Bình An đang vô cùng
lo lắng sợ hãi mà ngồi đó, giống như
chim sợ cành cong.
“Vì bác sĩ Lưu Bình An đã nói với
chúng tôi rằng, trong trường hợp không
có người thân của bệnh nhân ký tên,
anh ta thà vứt bỏ mạng sống của bệnh
nhân chứ không cứu bệnh nhân. Anh ta
nói, nếu không làm như vậy thì giả sử
như khi bệnh nhân có chuyện không
may gì, thì Lưu Bình An anh ta sẽ chịu
phần lớn trách nhiệm, sẽ làm anh ta
mất việc!” Thẩm Thanh Lan lạnh giọng nói:
“Hơn nữa, anh ta còn nói với những
người nhà đang vây xem lúc đó, rằng
nếu ai cảm thấy khó chịu với anh ta thì
có thể chuyển bệnh nhân sang bệnh
viện khác, anh ta không hề quan tâm.
Lưu Bình An nói, anh ta thiếu cái gì thì
thiếu chứ bệnh nhân thì có vô vàn, chỉ
cần còn bệnh nhân, qua loa kê chút
thuốc là có thể đền bù cho tổn thất của
bệnh viện.
Mà khi Giang Bắc Minh tiến lên
chữa trị, anh ta còn cướp đi kim châm
của Giang Bắc Minh, quăng thẳng
xuống đất, yêu cầu Giang Bắc Minh và
tôi đưa theo Tony mà cút ra ngoài, cho
dù cứu chữa cũng không thể làm trong
bệnh viện, không thể cứu chữa trong
địa bàn của anh tai”
Tôn Mạnh Hùng không chờ Thẩm
Thanh Lan nói hết lời mà đã xông thẳng
lên, đi tới trước mặt Lưu Bình An, lạnh
giọng hỏi: “Lưu Bình An, nói cho tôi biết,
có phải cô ấy nói thật không?”
“Viện trưởng, lúc, lúc ấy tôi thấy
bệnh nhân là người nước ngoài, tôi sợ
không có người nhà bệnh nhân ký tên
thì sẽ khiến bệnh viện chúng ta gặp
phiền toái… Dẫu sao nếu cấp cứu cho
người nước ngoài mà người đó lại chết
thì vấn đề sẽ rất nghiêm trọng…” Lưu
Bình An cúi đầu, lí nhí nói.
“Đồ khốn nạn!” Tôn Mạnh Hùng giơ
tay lên tát mạnh vào mặt Lưu Bình An,
quát: “Tôi đã nói với các cậu biết bao
nhiêu lần, trong mắt bác sĩ chúng ta
không có đàn ông, không có phụ nữ,
không có người giàu, không có người
nghèo, mà chỉ có bệnh nhân. Cậu đã bỏ
xó những lời tôi đã nói trong cuộc hợp ở
đâu rồi vậy? Hả? Lưu Bình An, thế mà
tôi còn cho rằng cậu chỉ đơn thuần là
cướp công lao, không ngờ cậu còn làm
được cả loại chuyện này, cậu, cậu đúng
là súc sinh!”
Bị Tôn Mạnh Hùng khiển trách, Lưu
Bình An cúi gắm mặt, không dám nói chuyện.
Quả thật lúc họp Tôn Mạnh Hùng
đã nói như vậy, nhưng Tôn Mạnh Hùng
là Viện trưởng, còn anh ta là bác sĩ cơ
mà, anh ta rất sợ chỉ có một mình anh
ta chịu trách nhiệm!
Tống Mạnh Cường đi lên phía trước,
nói với Tôn Mạnh Hùng: “Viện trưởng
Tôn, loại người thế này thì đuổi thẳng ra
khỏi bệnh viện đi. Còn nữa, tốt nhất là
thời gian tới bệnh viện các ông hãy
kiểm tra lại một lần, nếu còn bác sĩ nào
chối bỏ trách nhiệm, sợ chịu trách
nhiệm như người này, nhà họ Tống
chúng tôi sẽ vĩnh viễn không tài trợ cho
bệnh viện các ông nữa!”
“Nhà họ Thẩm cũng vậy!” Thẩm
Thanh Lan nói.
Cuối cùng cũng đã xả ra hết toàn
bộ cơn tức giận trong lòng, Thẩm
Thanh Lan cũng trở nên vui vẻ hơn rất
nhiều!
Cô không thích phân bì ai được ai
hơn, nhưng tuyệt đối không muốn để
mình phải chịu uất ức!
Thứ gì không phải của cô, cô chưa
bao giờ cướp đi, nhưng đồ vật của cô,
người khác cũng tuyệt đối không được
phép cướp!
Tôn Mạnh Hùng nói với Lưu Bình
An: “Lưu Bình An, cậu thu dọn đồ đạc
cút ra khỏi bệnh viện cho tôi, từ nay về
sau, bệnh viện chúng tôi không muốn
chứa chấp một kẻ bại hoại như cậu
nữa. Ngoài ra, tôi sẽ tìm người đến đây
điều tra cậu, nếu cậu từng làm bất cứ
chuyện gì vi phạm quy định trong bệnh
viện, cậu hãy chờ bị pháp luật trừng trị đi!”
Nói xong, Tôn Mạnh Hùng lại gần
Tống Mạnh Cường và Thẩm Thanh Lan,
nói với vẻ vô cùng áy náy: “Tổng giám
đốc Tống, tổng giám đốc Thẩm, trong
bệnh viện có một kẻ bại hoại như vậy là
lỗi của phía chúng tôi, tôi đã quản lý
không cẩn thận mà để xảy ra sơ sót.
Xin hai người đừng giận cá chém thớt
với bệnh viện, sau này tôi sẽ tiến hành
điều tra toàn bệnh viện, hễ là những kẻ
không có y đức, không làm công việc
của một bác sĩ chân chính thì tôi sẽ sa
thải đi toàn bộ… Còn tôi, Viện trưởng
của bệnh viện này, đã không quản lý tốt
cấp dưới, tôi cũng sẽ chủ động xin từ chức!”
“Viện trưởng Tôn, ông nói vậy nghe
nghiêm trọng quá.” Giọng điệu Tống
Mạnh Cường hơi nhẹ đi một chút, nói.
Con người Tôn Mạnh Hùng thế nào,
Tống Mạnh Cường vẫn biết, vô cùng
chính trực, trắng đen rõ ràng, mặc dù
mấy năm qua nhà họ Tống đã tài trợ
cho bệnh viện không ít, nhưng hễ những
việc gì cần dùng đến tiền của nhà họ
Tống, Tôn Mạnh Hùng đều tổng hợp
thành một danh sách rồi đưa đến bàn
làm việc của Tống Mạnh Cường, Tống
Mạnh Cường vừa liếc qua là thấy ngay,
đồng thời điều đó cũng khiến anh ta
yên tâm rằng số tiền mà họ tài trợ
không hề bị dùng vào mục đích xấu xaI
Thế nên mới nói con người Tôn
Mạnh Hùng không tệ lắm.
Tôn Mạnh Hùng lắc đầu rồi nói: “Để
một thứ bại hoại như Lưu Bình An xuất
hiện chính là do sự thiếu trách nhiệm
của tôi!”
Nửa tiếng sau, Giang Bắc Minh ra
khỏi phòng cấp cứu
Tống Mạnh Cường, Thẩm Thanh
Lan và Tôn Mạnh Hùng vội vàng tiến
lên, hỏi Giang Bắc Minh: “Bắc Minh, thế
nào rồi?”
Giang Bắc Minh vừa cười vừa nói:
“Không sao rồi, không chết được, chỉ là
lần này trễ nãi thời gian quá dài nên
bệnh nhân cần nằm viện lâu hơn để
quan sát. Ít nhất là một tuần lễ.”
“Không có gì, chỉ cần anh ấy không
sao là được!” Nghe Giang Bắc Minh nói
vậy, Tống Mạnh Cường lập tức thở phào
nhẹ nhõm. Nói thật chứ khi hay tin Tony
bị sốc, trái tim Tống Mạnh Cường cũng
như bị hất cao lên. Khoan nói đến bên
hợp tác làm ăn, chỉ bàn về tình anh em
giữa anh ta và Tony thôi thì anh ta đã
rất khó chịu nếu Tony chết thật rồi!
Tôn Mạnh Hùng tiến lên nhìn về
phía Giang Bắc Minh, hỏi: “Cậu Giang,
xin hỏi tại sao Tony lại tái phát bệnh
vậy? Không phải lúc chiêu đã hoàn toàn
khử độc trong người anh ấy sao?”
Giang Bắc Minh nhìn thoáng qua
Lưu Bình An đang đứng bên cạnh rồi
nói: “Quả thật chiều nay tôi đã khử hết
độc tố, nhưng ai biết lại có người tiêm
chất độc vào cho anh ta chứ?”