Chương 25: Đinh Công Thành
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Giang Bắc Minh hỏi.
“Anh Bắc Minh, không biết là anh đã từng nghe nói đến ông trùm họ Đinh ở thành phố của chúng ta chưa? Dương Hoàng Việt nhìn Giang Bắc Minh hỏi.
"Ông trùm họ Đinh sao? Là ai?" Giang Bắc Minh lắc đầu rồi cau mày nói, anh chưa từng nghe danh người này bao giờ.
“Tên đầy đủ của ông trùm họ Đinh này là Đinh Công Thành” Dương Hoàng Việt nói tiếp: "Ông ta gần như là ông trùm ngầm xã hội đen ở thành phố Lâm Hải của chúng ta. Thằng cha này lòng dạ độc ác, ông ta đã làm rất nhiều điều xấu xa, bỉ ổi, mất cả nhân tính. Từ một côn đồ trong năm năm thôi mà ông ta đã trở thành ông trùm xã hội đen ở thành phố Lâm Hải này, hơn nữa cũng đã gần hai mươi năm trôi qua rồi mà ông ta vẫn là trùm xã hội đen của thành phố Lâm Hải đến tận bây giờ, tài sản trong tay của ông ta nếu tính ra thì chưa chắc đã kém nhà họ Tống, thậm chí còn kiếm được nhiều tiền hơn nhà họ Tống"
“Bây giờ em chỉ gặp mỗi vấn đề này thôi.” Dương Hoàng Việt nói tiếp: "Gần đây công việc kinh doanh ở quán bar của em rất tốt, thậm chí bây giờ một số người ngoài còn lời ra tiếng vào rằng quán của em đã trở thành quán bar kinh doanh tốt nhất ở khu vực Nam Phong của thành phổ Lâm Hải. Thế nhưng cũng chính vì do lời ra tiếng vào nên mới truyền đến tại của nhà họ Đinh, mấy ngày nay họ đã cử người đến tìm em và bảo em bán quán bar lại cho họ, họ đưa ra mức giá mười bảy tỉ rưỡi, tất nhiên là em không đồng ý. Theo tốc độ thu nhập của em như bây giờ em nghĩ rằng chỉ cần trong một năm là em sẽ kiếm đủ mười bảy tỉ rưỡi thôi. Nếu như em bản quán bar này cho họ thì sau này em biết sống như thế nào đây?"
"Tuy nhiên vì em không đồng ý nên họ đã dùng những lời cay độc và cho em ba ngày để suy nghĩ, nếu như trong vòng ba ngày mà em vẫn không chịu bán quán bar này cho họ thì họ sẽ cho người đến phá quán bar của em, phá đến khi nào quán bar của em không thể tiếp tục hoạt động nữa thì thôi” Dương Hoàng Việt lắc đầu rồi lại nói: "Thật ra thì thời gian ba ngày đó đã qua từ lâu rồi thế nhưng bọn họ vẫn chưa làm gì cả, nhưng mà bọn họ đã nói như vậy rồi thì nhất định bạn họ sẽ làm, cho nên khoảng thời gian này vào mỗi tối em đều đưa tất cả anh em đến canh gác trong quán bar vì sợ bọn họ cho người đến quấy phá. Cũng chính vì lý do này nên hôm đó anh nhờ em sắp xếp cho anh vài người em thực sự không thể sắp xếp được. Đừng nói đến việc sắp xếp người, bây giờ em còn muốn thuê thêm người nữa kìa"
“Chuyện như thế này mà sao cậu không nói với anh sớm hơn chứ?” Giang Bắc Minh cau mày hỏi.
"Khoảng thời gian đó anh cũng bận mà" Dương Hoàng Việt lại nói tiếp: “Huống chi ông trùm họ Đinh không phải là người dễ đụng vào, nếu như thực sự chọc ông ta tức lên thì chuyện gì bọn họ cũng dám làm hết. Anh Bắc Minh, em nói thật với anh một câu này, mặc dù em gọi anh là đại ca nhưng trong lòng em thực sự coi anh như một người anh lớn, nhưng mà trên con đường này thì thực sự em chỉ muốn đi một mình mà thôi, không muốn lôi anh vào chuyện này. Dù sao anh cũng là người đã có vợ rồi, hơn nữa sau lưng anh còn có nhà họ Thẩm. Nghiêm túc mà nói, nếu như anh vì giúp em mà lại làm liên lụy đến nhà họ Thẩm thì thật sự mất nhiều hơn là được."
Lời nói của Dương Hoàng Việt rất có lý. Nếu như Giang Bắc Minh thực sự ra mặt giúp Dương Hoàng Việt, nếu như anh có thể giải quyết dứt khoát trong một lần giống như lần trước thì không sao, giải quyết xong là xong. Nhưng mà lần này thì khác, ông trùm Đinh Công Thành đã ở thành phố Lâm Hải này mấy chục năm rồi, việc giải quyết tất cả cùng một lúc không phải chuyện mà Giang Bắc Minh có thể xử lý được. Đặc biệt hơn là ông trùm Đinh Công Thành đã rửa tay gác kiếm đã được mấy năm nay, những chuyện xấu xa bẩn thỉu đều do đám người dưới trướng của ông ta làm, cho dù chuyện này có giao cho cảnh sát đi chăng nữa thì cảnh sát cũng chỉ có thể dựa vào chứng cứ, mà chứng cứ này cũng chỉ đủ để bắt đám người dưới trướng đó mà thôi, không đủ để bắt được ông trùm Đinh Công Thành phải ra mặt.
Và chỉ cần ông trùm Định Công Thành không bị bắt thì những kẻ xui xẻo tiếp theo chính là những đã kẻ báo cảnh sát.
Cho nên muốn giải quyết được ông trùm Đinh Công Thành trong một lần là chuyện không thể, cũng vì chuyện này mà Dương Hoàng Việt không muốn Giang Bắc Minh phải dính líu vào. Bây giờ Giang Bắc Minh đã có công việc riêng, còn có nhà họ Thẩm ở sau lưng. Nhưng mà những người như ông trùm Đinh Công Thành thì chỉ cần chọc tức ông ta thì không cần biết là phải dùng thủ đoạn gì, chỉ cần có thể xử lý được thì chuyện gì ông ta cũng dám làm. Nếu như lúc đó lối nhà họ Thẩm vào, thậm chí nhà họ Thẩm bị bọn họ giày vò đến mất ăn mất ngủ thì có phải Trương Dạ sẽ áy náy cho đến chết không?
Giang Bắc Minh vỗ vỗ vào vai của Dương Hoàng Việt, anh chậm một điếu thuốc rồi hút.
“Dương Hoàng Việt, những lời mà cậu nói rất có lý” Giang Bắc Minh hút một hơi thuốc rồi nói: "Nhưng mà cậu đã quen biết anh lâu như vậy rồi mà cậu vẫn không hiểu anh sao?"
“Anh Bắc Minh, anh nói gì vậy?” Dương Hoàng Việt nghi hoặc hỏi.
“Vì cậu đã gọi anh một tiếng anh trai cho nên với tư cách là anh của cậu, anh phải hoàn thành trách nhiệm và nghĩa vụ một người anh của mình” Giang Bắc Minh nói tiếp: "Chần chừ làm gì, anh em của mình có chuyện mà anh còn phải lo chuyện này sợ chuyện kia không giúp được gì, vậy thì anh có xứng làm anh của cậu không?"
Trong khoảng thời gian này bởi vì chuyện của Giang Bắc Minh mà Dương Hoàng Việt cũng lu bu đủ chuyện tốn công tốn sức, Giang Bắc Minh cũng không phải là người lòng dạ sắt đá, làm sao mà không nhìn ra được?
Vì Dương Hoàng Việt đối xử với Giang Bắc Minh rất nhiệt tình và hết lòng cho nên nếu như Dương Hoàng Việt có chuyện gì thì Giang Bắc Minh cũng phải ra tay giúp đỡ.
“Anh Bắc Minh, em không có ý đó” Dương Hoàng Việt xua tay nói: "Vừa rồi em chỉ muốn nói rằng em sẽ tự mình giải quyết chuyện này trước. Nếu như em thực sự không giải quyết được thì đến lúc đó em sẽ nhờ anh giúp đỡ, anh xem như vậy có được không?"
"Từ từ đã, vừa rồi cậu nói là ông trùm này còn nhiều tiền hơn cả nhà họ Tống. Vậy tại sao quán bar của cậu nhỏ như vậy, một năm cũng chỉ kiếm được vài chục tỉ vậy mà ông ta lại muốn mua nó?" Giang Bắc Minh hỏi.
“Đây không phải là ý của ông trùm Đinh Công Thành” Dương Hoàng Việt nói: "Bây giờ ông trùm này hiện đã rửa tay gác kiếm. Rất nhiều chuyện ông ta đã không đụng tay vào nữa rồi mà là ông ta đã nuôi một đám người, đám người này sẽ giúp ông ta làm những việc này. Ông ta thu tiền rất dễ, không cần phải chia chác cho bất cứ ai, tiền mà đám người đó đưa cho ông ta chính là để thể hiện sự tôn trọng đối với ông ta, cho nên đám người này có ít nhất là bốn năm người gì đấy, mỗi người sẽ chịu trách nhiệm về một khu nhỏ của thành phố Lâm Hải. Việc chia mỗi người một nơi như vậy khiến cho trong tay của mấy người này cũng không có nhiều tiền. Hơn nữa bọn họ cũng không muốn trên lãnh thổ của mình lại có một người nào đó kiếm được nhiều tiền vượt qua cả quán bar và hộp đêm của họ."
“Hiểu rồi!” Giang Bắc Minh gật đầu nói.
“Anh Bắc Minh, ý em vẫn như lúc đầu không đổi Dương Hoàng Việt nói: "Chuyện này nếu như có thể không lôi anh vào thì em nhất định sẽ không lôi anh vào, anh nghe em lần này đi, được không?"
“Cậu đừng nói mấy câu thừa thãi nữa!” Giang Bắc Minh trừng mắt nhìn Dương Hoàng Việt rồi nói: "Đến lúc đó, nếu như bọn họ đến tận cửa tìm cậu thì cậu cứ gọi điện nói cho anh biết. Dương Hoàng Việt, anh nói cho cậu biết, nếu như anh biết cậu không gọi cho anh thì đến lúc đó cậu đừng trách tại sao anh đây lại giúp thằng chó Đinh Công Thành kia để đối phó với cậu."