Lúc ấy Thẩm Thanh Lan đang ngủ say, Giang Bắc Minh thầm nghĩ,
nếu như mình hôn cô ấy một cái, chắc hẳn Thẩm Thanh Lan sẽ không
biết đâu nhỉ?
Nghĩ đến điều ấy, Giang Bắc Minh chậm rãi nhầm mắt lại, sau đó
anh chu môi ra, tiến gần về phía gương mặt của Thấm Thanh Lan.
“Anh làm gì thế?” Ngay khi môi của Giang Bắc Minh sắp chạm vào
khuôn mặt của Thấm Thanh Lan, thì Thẩm Thanh Lan vốn dĩ đang
ngủ say bông nhiên mở mắt ra, giọng cô lạnh như băng nói với Giang
Bắc Minh.
Nếu như theo cốt truyện bình thường, thì lúc này nhất định Giang
Bắc Minh sẽ thu lại cái miệng tội ác của mình, sau đó tránh ra!
Nhưng mà, đây lại không phải là một câu truyện có nội dung bình
thường.
Sau khi nghe thấy Thấm Thanh Lan nói, động tác của Giang Bắc
Minh càng nhanh hơn, anh hôn chụt một cái lên trên khuôn mặt của
Thẩm Thanh Lan sau đó mở to mắt nhìn về phía Thấm Thanh Lan lúc
này còn đang kinh ngạc nở nụ cười nói: “Không nhịn được, hôn một
cái là ốn rồi, cô ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon!”
Nói xong, Giang Bắc Minh đi đến chỗ chăn đệm mà mình đã trải
xong từ trước đó rồi nhanh chóng nằm xuống, sau đó anh dùng chăn
trùm kín người mình lại.
*Giang Bắc Minh, anh nhìn xem đây là cái gì?” Đột nhiên Thẩm
Thanh Lan lại mở miệng nói với anh.
“Cái gì?” Giang Bắc Minh quay đầu, nhìn về phía Thẩm Thanh Lan.
Nhưng mà lại nhanh chóng nhận ra có một vật thế lạ đang bay về
phía mình, Giang Bắc Minh nhanh tay bắt được đồ vật đang bay đến,
hóa ra là một cái gối đầu!
“Cảm ơn!” Giang Bắc Minh không tức giận mà trực tiếp đặt cái gối
xuống dưới đầu mình, rồi thoải mái nằm ngủ tiếp!
Thẩm Thanh Lan tức muốn chết, cô không ngờ lá gan của Giang
Bắc Minh bây giờ càng ngày càng lớn như vậy, thế mà còn dám hôn
trộm cô!
Hiện tại trong lòng Thấm Thanh Lan vẫn có chút phức tạp, bị
Giang Bắc Minh hôn một cái, tuy rằng cô cũng hơi tức giận, nhưng mà
cũng có một loại cảm giác rất khó diễn tả, có một chút căng thắng,
tim đập nhanh hơn, còn cả dư vị của nụ hôn mà Giang Bắc Minh vừa
hôn cô nữa, rốt cuộc thì cảm giác ấy là thế nào?
Đây là lần đầu tiên Thấm Thanh Lan được người khác hôn, nhưng
mà, bởi vì ban nãy tốc độ của Giang Bắc Minh thật sự quá nhanh, cho
nên đến tận bây giờ Thẩm Thanh Lan vẫn còn chưa rõ cảm giác ấy là
gì.
Đêm dài vắng vẻ, Giang Bắc Minh vẫn chưa ngủ, mà anh đang
ngồi khoanh chân trên mặt đất bắt đầu tu luyện.
“Bí quyết điều khiến linh khí!”
Đây là một bộ công pháp tu luyện mà Giang Bắc Minh tự nghĩ ra,
nó mà một bộ công pháp vô cùng thích hợp cho những người mới bắt
đầu tu luyện!
Khi tu luyện bằng bí quyết điều khiển linh khí này, thì linh khí được
hấp thu qua Tụ Linh Trận sẽ giống như những tia nước nhỏ chậm rãi
bay đến bên người Giang Bắc Minh sau đó quay xung quanh anh
nhiều vòng, cuối cùng thì chui vào trong người Giang Bắc Minh.
*A..
Giang Bắc Minh lập tức kêu lên một tiếng nhẹ nhàng khoan khoái,
từ khi sống lại trên cái thân thế này đã vài ngày rồi, đến tận hôm nay
cuối cùng Giang Bắc Minh mới được thế nghiệm cảm giác tràn đầy
linh khí mà lâu rồi anh chưa gặp, cái loại cảm giác này rất quen thuộc,
vô cùng thoải mái dễ chịu.
Giai đoạn tu luyện đầu tiên, được phân chia thành vài cấp bậc.
Theo thứ tự là sơ cấp kỳ, cố thế kỳ, trúc cơ kỳ!
Hiện giờ tuy rằng trong cơ thế Giang Bắc Minh đã có linh khí xoay
quanh, hơn nữa linh khí cũng đã tiến vào trong đan điều của anh,
Giang Bắc Minh cảm nhận được sức mạnh trong người mình lớn hơn
so với hai ngày trước nhiều, nhưng mà hiện tại anh vẫn chưa bước vào
sơ cấp kỳ.
Bước đầu tiên này là một cánh cửa lớn mà anh phải bước qua, chỉ
có sau khi bước qua thì anh mới tạm có thể coi như là một người tu
luyện
Còn bây giờ, Giang Bắc Minh vẫn chưa phải
Có rất nhiều người, khố sở tu luyện cả đời, cũng không có cách
nào bước vào sơ cấp kỳ, không có cách nào đế trở thành người tu
luyện.
Nhưng mà kiếp trước Giang Bắc Minh đã từng tu luyện, cho nên
đổi với việc này anh hiếu rất rõ ràng, qua việc dẫn linh khí vào trong
người đế cải tạo lại thân thế của mình, anh biết, phải mất một tuần
nữa anh mới có thế tiến vào sơ cấp kỳ được.
Nhưng cái tốc độ tu luyện này, đã vượt qua người tu luyện nhanh
nhất trong lịch sử rồi.
Tu luyện không thể nóng vội được, phải tiến hành theo đúng tuần
tự, Giang Bắc Minh cũng không sốt ruột, sau khi anh tu luyện mấy
tiếng đồng hồ, thì nằm xuống giường bắt đầu ngáy o..o.
Sáng hôm sau, khi Giang Bắc Minh nấu xong bữa sáng, thì người
đầu tiên thức dậy ăn sáng chính là hai vợ chồng già Thẩm Bát Long
và Trương Nhã.
*Chồng này, ông có cảm thấy đầu óc hôm nay vô cùng dễ chịu
không?” Trương Nhã nhìn về phía Thấm Bát Long hỏi: “Bình thường
mỗi sáng khi tôi thức dậy đều có cảm giác đầu óc mình rất mơ màng,
nhưng mà hôm nay lại cảm thấy tràn đầy sức sống, giống như có thể
làm việc mãi mà không biết mệt vậy!”
*Ừ, tôi cũng có cảm giác như thế, có thể do đêm qua ngủ ngon
giấc!” Thấm Bát Long gật đầu nói
Nghe hai người nói thế, Giang Bắc Minh chỉ cười nhạt một tiếng,
Tụ Linh Trận bao phủ toàn bộ ngôi biệt thự này, mặc dù nó cung cấp
linh khí cho anh sử dụng, nhưng mà chỉ cần là người ở trong biệt thự
này thì đều được linh khí tấm bố, khiến cả người tràn đầy sức sống
Đây mới chỉ là biếu hiện ban đầu thôi, thời gian càng lâu càng dài, thì
cơ thế của mọi người sẽ càng ngày càng tốt hơn, gần như sẽ không bị
bệnh nữa!
Sau khi ăn sáng xong, Giang Bắc Minh lái xe đưa Thấm Thanh
Lan đi làm.
Bởi vì chuyện hôn trộm đêm hôm qua của Giang Bắc Minh, cho.
nên suốt quãng đường đi hai người không ai nói với ai câu nào, cứ yên
lặng như vậy cho đến tận công ty.
Sau khi đưa Thấm Thanh Lan đến công ty, thì Giang Bắc Minh lái
xe quay về, trên đường về anh gọi một cuộc điện thoại cho Dương
Hoàng Việt!
*Alo. anh Việt, việc hôm qua anh làm thế nào rồi?” Giang Bắc Minh
hỏi.
“Đại ca, đại ca, anh cứ gọi em là cậu Việt là được rồi, đừng gọi em
là anh Việt như thế!” Ở đầu bên kia điện thoại, trong lòng Dương
Hoàng Việt run sợ khẽ nói: “Đại ca, chuyện đó đã làm xong từ hôm
qua rồi, vốn đĩ em định gọi điện thoại nói với anh, nhưng mà lại không
có số điện thoại… Anh yên tâm, em đã hung hăng đánh cho bọn
chúng một trận rồi, đảm bảo sau này bọn chúng tuyệt đối sẽ không
dám đến tìm anh gây chuyện nữa!”
*Ừ, vậy thì tốt!” Giang Bắc Minh gật đầu nói: “Vậy được rồi, cám ơn
cậu về chuyện này nhé”
“Không cần không cần, đại ca, lát nữa đến trưa anh có thời gian
rảnh không? Chúng ta ăn một bữa với nhau nhé?” Ở đầu bên kia điện
thoại Dương Hoàng Việt cẩn thận hỏi anh.
“Không rảnh!” Giang Bắc Minh từ chối thắng thừng. Trưa nay, anh
còn phải nấu cơm cho Thẩm Thanh Lan, rồi đưa đến công ty cho cô
nữa
Sau khi cúp điện thoại, Giang Bắc Minh tiếp tục lái xe đi về phía
trước, nhưng mà không ngờ, lúc này đã qua giờ cao điểm rồi thế mà
vẫn gặp tắc đường, hơn nữa đoạn đường bị tắc còn rất dài, không
nhìn thấy điếm đầu tiên.
Không có cách nào khách, Giang Bắc Minh đành phải tắt máy xe,
sau đó xuống xe châm một điếu thuốc.
“Ông già kia khả năng không sống được nữa rồi!”
ĐÚng lúc đó, mấy người lái xe chạy về phía trước xem náo nhiệt
đã quay về, vừa đi vừa nói: “Đầu xe nát như thế kia rồi, muốn cứu
sống được nhất định là chuyện rất khó khăn, hơn nữa, còn bị tắc
đường dài như vậy, xe cứu thương có thế đến được hay không cũng
chưa chắc! Cho dù có đến được, khả năng cũng không kịp nữa!”