Chương 194: Đối với tôi, đây hoàn toàn không phải là vấn đề
“Nửa năm?” Giang Bắc Minh nhìn
Dương Tư Minh hỏi.
“Ừ, là nửa năm!“ Dương Tư Minh
gật đầu nói. Thực ra Dương Tư Minh
vừa nói dối, do chưa học được phương
pháp châm cứu của tổ tiên, trong thời
gian này cũng đang chăm chỉ đọc và
nghiên cứu, nếu học được thì ước tính
sẽ chữa khỏi trong vòng nửa năm.
Nhưng ông ta không biết sẽ mất bao
lâu để học!
“Cậu vừa nói rằng, trước tiên tôi
sẽ nói cho cậu biết kế hoạch điều trị
của tôi. Nếu kế hoạch điều trị của cậu
không hiệu quả bằng của tôi, cậu sẽ
không nói kế hoạch của cậu nữa. Vậy
bây giờ, có phải cậu không còn gì để
nói nữa không?” Dương Tư Minh hỏi.
Ông ta biết bệnh gan của người già vô
cùng khó chữa, đã thế bệnh gan của
bệnh nhân này đã rất nghiêm, muốn
chữa trong thời gian ngắn hơn nửa
năm thì phải thay gan, không có cách
nào khác hơn là thay gan. Hiện tại
không có kế hoạch điều trị nào ngắn
hơn của ông ta.
Tuy nhiên, nếu thay gan thì xác
xuất lên bàn mồ chỉ là 5%, vì chưa
chắc đã tìm được lá gan phù hợp và
khỏe mạnh!
Vì vậy, Dương Tư Minh tin rằng
mình chắc chắn thắng cuộc cá cược
này!
Tuy nhiên, điều mà ông ta không
ngờ tới là Giang Bắc Minh chỉ cười
nhạt, rồi nói:”Hãy đề tôi chữa trị. Ba
mươi phút là đủ, và không phải là
thuyên giảm, tôi sẽ chữa lành!”
“Không thể!” Dương Tư Minh lớn
tiếng nói. “Thứ nhất, trong 30 phút là
tuyệt đối không thể chữa khỏi, thứ hai
là tuyệt đối không thể chữa khỏi bệnh
gan, tuyệt đối không thể!”
“Ô, đúng vậy, có một câu vừa rồi
tôi đã quên nói!” Giang Bắc Minh cười
với Dương Tư Minh nói. “Ông cho rằng
bệnh của ông già này là một căn bệnh
khó chữa, nhưng theo tôi, nó hoàn
toàn không phải là một căn bệnh khó
chữa. Đối với tôi, việc điều trị quá dễ
dàng!”
Giang Bắc Minh nói xong lại nói
với Dương Hoàng Việt: “Dương Hoàng
Việt, đi vào trong phòng khám lấy cái
đệm lò xo ra đây.”
“Vâng!”
Dương Hoàng Việt gật đầu, và
sau đó chạy vào trong phòng khám.
Sau khi Dương Hoàng Việt di
chuyền đệm lò xo đến và đặt ngay
ngắn, Giang Bắc Minh nói với ông lão:
“Ông lão, ông nằm lên giường đi, 30
phút nữa cháu có thể chữa khỏi cho
ông!”
“Chàng trai, thật sự không sao
chứ? Không được chữa linh tinh đâu
đấy!”
Con gái của ông lão nhìn Giang
Bắc Minh có chút lo lắng. “Chàng trai,
bố tôi đã hơn 70 tuổi, ông ấy không
thể chịu được cách chữa trị quá mạnh
đâu!”
Giang Bắc Minh cười nhạt nói:
“Cô yên tâm đi, tôi cam đoan sau 30
phút nữa, ông lão nhất định sẽ khỏi
bệnh, đối với tôi mà nói, bệnh của ông
lão không có gì nguy hiểm!”
“Chàng trai, tôi tin cậu!” Ông lão
cười với Giang Bắc Minh, sau đó liền
chủ động đến bên giường rồi nằm
xuống!
Giang Bắc Minh vén quần áo của
ông già lên một chút, sau đó lấy ra kim
châm màu bạc châm cứu vào vùng lá
gan của ông lão.
Việc chữa bệnh như thế này cho
người già nếu đồi sang bác sĩ nào
khác sẽ vô cùng nguy hiểm, nếu chữa
trong 30 phút thì tuyệt đối không thể
chữa khỏi bệnh được. Tuy nhiên, đối
với Giang Bắc Minh mà nói, đây không
phải là vấn đề, bời vì Giang Bắc Minh
có thề tìm được huyệt đạo trên gan,
có thể chữa lá gan của người già
thông qua linh lực.
Vì vậy, nếu những kỹ năng mà hai
người bình thường kia không thể chữa
bệnh cho người già, thì Giang Bắc
Minh có thể chữa khỏi bệnh cho người
già.
“Có đánh chết tôi cũng không tin
là cậu ta có thề chữa khỏi căn bệnh
hiểm nghèo như vậy trong 30 phút!”
Dương Tư Minh nói lớn.
“Còn nữa, người nhà của bệnh
nhân, xin hãy nghe kỹ, hiện giờ vị bác
sĩ Giang Bắc Minh này đang điều trị
cho cha cô, sau này nếu có chuyện gì
xảy ra, nếu truy cứu trách nhiệm, các
người nhớ đến gặp cậu ta thay vì tìm
tôi. Việc này không liên quan gì đến
tôi!”
Nghe nói Dương Tư Minh muốn
trốn tránh trách nhiệm, Giang Bắc
Minh chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó
lại châm cho ông già một cái kim
châm!
Sau khi kim bạc được đưa vào,
Giang Bắc Minh đã tiêm linh khí vào
gan của ông lão.
Trong tình huống bình thường, chỉ
mất mười phút đề có thể sửa chữa các
cơ quan nội tạng bị bệnh, tuy nhiên, vì
gan của ông già bị tổn thương nghiêm
trọng, và tuồi đã quá già nên các chức
năng cơ thề của ông không còn hoạt
động tốt nữa. Sức phục hồi không còn
được như người trẻ nữa, cho nên thời
gian để khỏi bệnh cũng cũng tương
đối lâu.
Lúc này, đám đông khán giả nhìn
Giang Bắc Minh đầy mong đợi.
Qua lời của Giang Bắc Minh về
bệnh tình của bệnh nhân vừa rồi, mọi
người đều cảm thấy bệnh tình của
người này rất nghiêm trọng, nhưng
Giang Bắc Minh nói rằng chỉ cần 30
phút là có thề chữa khỏi, trong lòng họ
đều hoài nghỉ. Tuy nhiên, họ càng
mong mỏi hy vọng Giang Bắc Minh có
thể chữa khỏi bệnh cho ông lão này.
Suy cho cùng, sắp tới Giang Bắc
Minh sẽ mở một phòng khám bệnh ở
đây, nếu y thuật của Giang Bắc Minh
thực sự tuyệt vời như vậy, thì những
người sống gần đó sẽ được hưởng
phúc!
Lúc này chỉ có Dương Tư Minh
đứng bên lề, trong lòng tuyệt vọng
cầu nguyện, Giang Bắc Minh đừng
bao giờ chữa khỏi bệnh cho ông lão
kia, không bao giờ!
Đương nhiên, tuy trong lòng đang
cầu nguyện, nhưng ông ta vẫn không
tin Giang Bắc Minh có thể chữa khỏi
bệnh cho ông lão kia trong 30 phút.
Theo ông ta nghĩ, Giang Bắc Minh
chẳng qua là muốn được ông ta tôn
làm thầy, cho nên mới cố ý khoe
khoang!
Một lúc nữa thôi, để xem cậu ta
thu dọn hậu quả thế nào!
Ba mươi phút không dài cũng
không ngắn.
Ba mươi phút trôi qua một cách
chậm rãi.
Giang Bắc Minh rút kim bạc ra,
nhìn ông lão nằm ở trên giường lò xo,
cười nói: “Ông lão, hiện tại bụng của
ngươi còn đau không?”
“Không, không đau!” Ông lão sờ
bụng, kinh ngạc nhìn Giang Bắc Minh.
Khi ông ấy vừa nằm xuống, bụng ông
vẫn còn đau kinh khủng, nhưng không
ngỡ rằng lúc này, bụng ông thực sự đã
không đau nữa, cũng không có
chuyện gì xảy ra!
“Thật sự không đau sao?” Dương
Tư Minh nhìn về phía ông lão, kinh
ngạc hỏi.
Không thể, tại sao lại không đau?
“Thật sự không còn đau nữa!”
Ông lão lắc đầu nói.
“Vậy được, bây giờ đưa ông lão
đến bệnh viện kiểm tra toàn diện xem
ông lão đã thực sự khỏi bệnh chưa!”
Tư Minh ủ rũ nói. Phải kiểm tra
toàn diện, nếu sức khỏe của ông lão
còn có chút vấn đề nào thì cứ cắn
răng nói ông lão chưa khỏi bệnh!
“Không cần đi bệnh viện!” Giang
Bắc Minh xua tay nói.
“Sao, anh không dám đề ông ấy
đến bệnh viện kiểm tra ư?” Dương Tư
Minh lập tức bắt bẻ lời của Giang Bắc
Minh, vội vàng nói: “Giang Bắc Minh,
cậu tự mình khoe khoang rằng trong
30 phút có thể làm cho ông lão đây.
Bây giờ đã 30 phút trôi qua, chúng tôi
muốn ông lão đi kiểm tra nhưng cậu
lại không cho. Sao thế, chẳng lẽ cậu
chưa chữa gì cho ông lão?”