Mục lục
Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Vậy nên đi vệ sinh chỉ là cái cớ. Thẩm Tri Ý đi một vòng quanh cô nhi viện. Trong cô nhi viện có một giàn hoa tử đằng, chưa đến mùa hoa nở, giàn cây sum sê rợp bóng râm.  

 

Thẩm Tri Ý đi sang đó để ngồi nghỉ, nhưng lúc đến gần mới trông thấy có một người khác đang ngồi trên chiếc ghế gỗ gần giàn tử đằng.  

 

Khi Thẩm Tri Ý đang chuẩn bị rời đi thì người nọ bỗng nhiên đứng lên và nhìn về phía cô.  

 

Nhất thời Thẩm Tri Ý ngẩn ra, vì ngoại hình của người đàn ông nọ quá đỗi xuất sắc, không hề kém cạnh Lệ Cảnh Minh.  

 

Trông người đàn ông nọ chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, ngũ quan sắc sảo, phần cằm cương nghị và sạch sẽ, đôi mắt cực kỳ thu hút, vừa trong vừa sáng hệt như một đứa trẻ chưa rõ sự đời, chỉ cần nhìn một lần thôi sẽ không rời mắt nổi.  

 

Người đàn ông mặc một chiếc áo phông trắng tinh và một chiếc quần jeans đã hơi bạc do giặt giũ. Quần áo rất đơn giản, nhưng người này mặc vào lại đẹp vô cùng.  

 

Thẩm Tri Ý cứ nhìn người ta như vậy, gương mặt bỗng nóng bừng: “Xin lỗi, tôi không biết có người khác ở đây, làm phiền anh rồi”.  

 

Cô quay người dợm bước đi thì nghe người đàn ông đằng sau gọi giật: “Cô không làm phiền tôi đâu. Cô có thể qua đây ngồi cùng tôi”.  

 

Thế là Thẩm Tri Ý bị người đàn ông xa lạ gọi lại, sau đó còn đi đến đó và ngồi xuống như thể bị ma sai quỷ khiến.  

 

Cô dè dặt quan sát, chẳng hiểu sao lại cảm thấy người này có phần quen thuộc. Trên người đối phương có một sức hút khiến người ta muốn lại gần.  

 

Cả hai đều không nói gì, xung quanh rất yên tĩnh, nhưng lại không hề ngượng ngùng chút nào, bầu không khí dễ chịu lắm.  

 

Thẩm Tri Ý ngồi ở đầu bên kia của chiếc ghế gỗ, cảm nhận làn gió nhẹ mơn man qua gò má, nghe tiếng ve kêu. Cô nghiêng đầu hướng mắt về người đàn ông, ánh nhìn dè dặt ban nãy đã trở nên bạo dạn hơn.  

 

Người đàn ông ấy cúi đầu, hàng mi vừa dài vừa rậm, như cánh quạt nhỏ nửa che khuất đôi mắt màu nâu. Làn môi mỏng hơi nhếch lên, hẳn là bẩm sinh đã mang nét cười như thế.  

 

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ bên cạnh, người đàn ông ấy ngoái đầu nhìn lại, đúng lúc đối diện đôi mắt của Thẩm Tri Ý.  

 

Thẩm Tri Ý thấy bối rối, nhất thời chẳng biết nên nhìn đi đâu.  

 

Người đàn ông ấy nhoẻn miệng cười, khoe ra hai chiếc răng khểnh. Đẹp rạng rỡ như ánh mặt trời, vừa ấm áp vừa xán lạn, khiến người ta muốn đến gần hơn.  

 

Thẩm Tri Ý bỗng cảm thấy quá đỗi lạ lùng. Nụ cười của người đàn ông ấy… tuy là rất đẹp, nhưng lại ngây ngô hệt như đứa trẻ con vậy, còn có phần ngốc nghếch...  

 

“Anh là tình nguyện viên à? Sao anh lại ở đây thế? Anh không đi ăn cơm sao?”  

 

Người nọ lắc đầu: “Tôi có đồ ăn rồi. Cô có muốn ăn không?”  

 

Nói đoạn, người nọ mở chiếc túi ni lông bên cạnh, trong đó có một ít bánh quy, chia một nửa cho Thẩm Tri Ý: “Ăn đi này”.  

 

Cả hai không quen biết gì nhau, chắc chắn Thẩm Tri Ý sẽ không nhận đồ ăn của người ta: “Tôi không ăn đâu. Anh ăn đi”.  

 

Người đàn ông cau mày không vui, bỗng nắm chặt cổ tay Thẩm Tri Ý, nhét bánh vào tay cô.  

 

Thẩm Tri Ý giật mình, may mà đối phương không giữ tay cô quá lâu. Nhìn số bánh bị bóp vụn trong tay, cô nhất thời không biết nên cười hay nên tức giận.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK