“Cô Thẩm vẫn ổn chứ?”
Lúc này, đôi mắt của Thẩm Tri Ý rất khó tập trung. Cô cúi đầu, toàn thân mềm nhũn và yếu ớt, một lúc lâu sau đó mới ngước mắt nhìn chai rượu vang rỗng trên bàn.
Cô bị đánh thuốc mê.
Lúc bước vào đây, cô đã có sự đề phòng. Nhưng dù có giả vờ oai phong đến đâu thì cô cũng chỉ là người phụ nữ tay không tấc sắt, bị kẻ khác bóp nhẹ một cái thôi đã gục chết.
Nhưng cô không ngờ đối phương lại vô sỉ đến mức dùng thuốc mê, mà chai rượu vang này được phục vụ mang vào khi cô đã bước chân vào đây. Cô vẫn luôn quan sát xung quanh, bọn chúng không thể bỏ thuốc mê ngay trước mặt cô, vậy thì chứng tỏ...
Tên phục vụ ấy đã bỏ thuốc mê ngay từ đầu rồi mới mang vào. Cô đã sập bẫy, từ lúc đặt chân vào căn phòng này thì cô đã sa vào cái bẫy do bọn chúng giăng ra.
Có tiếng động vang lên từ phía sau. Thẩm Tri Ý mềm nhũn dưới sàn, chống lên bàn cà phê để ngoái đầu lại.
Thẩm Tu Lễ mới nãy còn ngã dưới đất, nay đã được cởi trói và đứng lên. Hắn cúi đầu, liếc mắt khắp nơi, song lại chẳng dám nhìn Thẩm Tri Ý lấy một giây.
“Anh đi được rồi đấy”.
Thẩm Tu Lễ hèn nhát khom người: “Ông chủ Trần, tôi đưa em gái cho các anh, vậy còn số tiền mà tôi nợ...”
“Xoá nợ”, Trần Gia Hành ra hiệu cho thuộc hạ đứng bên cạnh.
Người đàn ông nọ bèn lấy tấm chi phiếu ra: “Đây là mười triệu mà ông chủ của chúng tôi đã hứa đưa cho anh”.
“Cảm… Cảm ơn...”, Thẩm Tu Lễ cứng đờ nhận lấy.
“Được rồi, cút đi”, người đàn ông khinh khỉnh nhìn hắn. Hạng người lừa cả em gái mình tặng cho người khác thì có ra gì đâu, rác rưởi.
Thẩm Tu Lễ chật vật xoay người lại khiến bụng hơi nhói lên. Vốn dĩ hắn cũng không nhẫn tâm đến vậy, nhưng nghĩ đến cú đạp của Thẩm Tri Ý, hắn lại nghiến răng rảo bước nhanh hơn.
Cô đã không xem hắn là anh trai, vậy thì sống chết của cô cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
“Thẩm Tu Lễ!”, Thẩm Tri Ý hét bằng toàn bộ sức lực. Tinh thần cô đã bắt đầu rã rời, nhìn thấy thứ gì cũng là hình ảnh chồng chồng lớp lớp. Cô lắc lắc đầu, cắn lưỡi, run rẩy cất lời: “Anh ơi, anh thật sự… bỏ em lại… mà đi một mình sao?”
Thẩm Tu Lễ dừng bước, bàn tay đang buông hai bên đùi siết chặt lại.
Đã lâu lắm rồi hắn không nghe Thẩm Tri Ý gọi “anh ơi” như vậy. Giọng cô vẫn yếu ớt như vậy, run rẩy chẳng thể nói rõ lời.
Hắn nhớ lại thuở Thẩm Tri Ý còn bập bẹ tập nói, từ đầu tiên mà cô gọi cũng là “anh”.
Thẩm Tu Lễ che bụng, cúi gằm mặt, bên tai bắt đầu kêu ù ù, trong đầu như thể xuất hiện hai con người đang đánh nhau.
“Còn không mau cút!”, thuộc hạ của Trần Gia Hành ở phía sau bực dọc quát tháo.
Thẩm Tu Lễ tự động im bặt. Hắn không muốn quan tâm đến cô. Hắn hận Thẩm Tri Ý, là cô đã hại chết mẹ hắn rồi lại hại chết ba hắn. Cô chính là tai hoạ!
Cố dằn lại cảm giác hoảng loạn đang trào dâng trong lòng, Thẩm Tu Lễ hốt hoảng bỏ chạy.