Mục lục
Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhưng cô vẫn không dám chắc chắn, ban đầu Hạ Minh Nguyệt tự tử không thành, chẳng phải cũng chỉ nói vài câu đã khiến Lệ Cảnh Minh phán tội chết cho cô đó sao?  

 

…  

 

Sáng nay Lệ Cảnh Minh và Hạ Minh Nguyệt đã hẹn trưa nay về nhà, nhưng anh không ngờ khi về lại nhìn thấy cảnh Thẩm Tri Ý đẩy Hạ Minh Nguyệt.  

 

Anh kiểm tra kỹ cơ thể của Hạ Minh Nguyệt, không thấy vết thương nào ngoài vết bầm, nhưng ngã từ trên cao xuống chỉ sợ sẽ gãy xương.   

 

“Chuyện là thế nào?”  

 

Hạ Minh Nguyệt tựa vào lòng Lệ Cảnh Minh, nước mắt ngân ngấn như sắp rơi xuống, bộ dạng này của cô ta khiến người đàn ông nào mà không đau lòng.  

 

Cô ta hoảng sợ nhìn Thẩm Tri Ý, muốn nói lại thôi: “Là do em… là do em không cẩn thận trượt ngã xuống, không liên quan gì đến Thẩm Tri Ý, anh đừng nghĩ nhiều…”  

 

Cô ta giải thích như thế chi băng đừng giải thích thì hơn, đầu cầu thang đã được lót thảm để tránh trượt ngã nên Hạ Minh Nguyệt sao lại có thể không cẩn thận mà trượt ngã được?  

 

Dường như Lệ Cảnh Minh nhìn về phía Thẩm Tri Ý theo bản năng, anh đanh mặt nói: “Là cô đẩy Minh Nguyệt xuống sao?”  

 

Không phải đang hỏi mà là đã khẳng định sự thật, quả nhiên lại thế… Thẩm Tri Ý không còn gì để cảm thấy đau lòng nữa nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười: “Lệ Cảnh Minh, anh không nghe cô ta nói là tự mình trượt ngã sao? Liên quan gì đến tôi?”  

 

Hạ Minh Nguyệt cúi đầu tựa vào lòng Lệ Cảnh Minh hệt như đang nhẫn nhịn nỗi oan ức, Lệ Cảnh Minh bị bộ dạng của cô ta làm cho không biết thế nào.  

 

Vừa lúc thím Vương cũng đang ở đây, Lệ Cảnh Minh: “Thím Vương, thím nói xem vừa rồi thím có nhìn thấy gì không?”  

 

Thím Vương cúi đầu xuống: “Lúc đó tôi đang ở phòng bếp không nhìn thấy gì cả, nhưng tôi nghe cô Thẩm sỉ vả cô Hạ”.  

 

Ánh mắt Lệ Cảnh Minh trở nên u ám, anh nói: “Mắng cái gì?”  

 

Thím Vương tỏ vẻ đắn đo, mấp máy môi do dự như có lời khó nói.  

 

Lệ Cảnh Minh đè nén cơn giận xuống, thấp giọng nói: “Nói!”  

 

Thím Vương cúi đầu cung kính nói: “Cô Thẩm nói chỉ cần một ngày cô ấy làm bà chủ thì cô Hạ chỉ là người tình trong bóng tối thôi…”  

 

 

 

Mấy lời này đúng là phong cách nói chuyện của Thẩm Tri Ý, Lệ Cảnh Minh đặt Hạ Minh Nguyệt trên sofa: “Thím Vương đi gọi điện cho bác sĩ Giang đến đây”.  

 

Thím Vương nhìn Hạ Minh Nguyệt rồi lập tức xoay người đi gọi điện thoại.  



Thẩm Tri Ý thấy hết mọi chuyện bên dưới, cô chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Hạ Minh Nguyệt nhưng cô ta lại gài bẫy muốn đưa cô vào chỗ chết. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK