Mục lục
Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Được…”, đừng thấy Tô Miễu tuổi còn trẻ mà lầm, ở bên cạnh cô ấy rất có cảm giác an toàn.  

 

Tô Miễu kê cho Thẩm Tri Ý đơn thuốc, cũng tốn mất hơn bảy trăm tệ, cô cầm thuốc và báo cáo kiểm tra bước ra khỏi phòng chẩn đoán.  

 

Bạch Thu vẫn đứng đợi cô ở bên ngoài cửa, giống như một con chó sói lớn, nhìn người bên cạnh vội vàng qua lại với vẻ mặt không chút biểu cảm.  

 

Trong bệnh viện có rất nhiều người, thấy người đàn ông đẹp trai như vậy thì đều đồng loạt quay đầu ngoái nhìn.  

 

Bạch Thu dường như rất ghét bị người ta nhìn, đôi lông mày nhíu vào cực chặt.  

 

Thấy Thẩm Tri Ý ra ngoài thì đôi mắt nâu của anh ta chợt loé sáng, sau đó bước về phía cô.  

 

Thẩm Tri Ý cầm túi nói: “Chúng ta quay về thôi”.  

 

Bạch Thu gật đầu, cẩn thận quan sát Tần Mặc đi bên cạnh Thẩm Tri Ý, thấy anh ấy xoa đầu Thẩm Tri Ý thì bàn tay đặt bên chân dùng lực siết chặt thành nắm đấm.  

 

Anh ta không thích vị bác sĩ này.  

 

Tần Mặc vốn muốn tiễn Thẩm Tri Ý xuất viện, nhưng lại tạm thời có việc, bị y tá gọi tới phòng bệnh ngoại khoa.  

 

Thẩm Tri Ý đi phía trước, Bạch Thu đi theo phía sau nhìn mái tóc dài của cô, anh ta giơ tay cũng muốn xoa đầu cô, thế nhưng chút lý trí cuối cùng lại bảo anh ta hạ tay xuống  

 

Viện trưởng nói không thể tuỳ tiện chạm vào phụ nữ, nếu không thì sẽ bị ghét bỏ.  

 

Thẩm Tri Ý không hề phát hiện ra những suy nghĩ trong lòng Bạch Thu.  

 

“Cô quen với vị bác sĩ kia sao?”  

 

“Cái gì?”, Thẩm Tri Ý quay đầu nhìn đang vẻ mím môi xoắn xuýt của Bạch Thu, đại khái hiểu ra anh ta muốn hỏi điều gì.  

 

Cô đáp lời: “Là anh trai lớn lên từ nhỏ cùng với tôi”.  

 

Nghe thấy chỉ là anh trai, đôi lông mày đang nhíu chặt của Bạch Thu mới giãn ra, cả người đều lộ ra vẻ thoải mái.  

 

Thẩm Tri Ý từ ban nãy vẫn luôn quan sát sắc mặt của anh ta, lúc này giống như ánh mặt trời ló ra khỏi màn sương, chói mắt tới độ không mở mắt ra nổi.  

 

Thẩm Tri Ý thầm lắc đầu, cũng không biết tại sao bản thân lại phải giải thích quan hệ của mình và Tần Mặc cho anh ta.  

 

Tới trước cửa bệnh viện, Thẩm Tri Ý gọi một chiếc xe taxi để trở về cô nhi viện trước, Bạch Thu nhảy xuống xe đợi cô.  

 

“Anh về đi, tôi không đi theo nữa đâu”.  

 

Bạch Thu cuống lên, đầu óc anh ta không được tốt lắm, gặp chuyện chỉ có thể giậm chân đứng nguyên tại chỗ cuống cuồng lên, không nói được lời gì trôi chảy, lắc đầu nguầy nguậy nói: “Không”.  

 

“Anh đừng cuống, hôm khác tôi sẽ lại tới”.  

 

Bạch Thu không tin, anh ta từng gặp quá nhiều người, ra khỏi cô nhi viện rồi không trở lại nữa, hơn nữa lời Thẩm Tri Ý nói anh ta cũng từng nghe rất nhiều lần, đều nói không giữ lời cả.  

 

“Xe của tôi vẫn đỗ bên trong cô nhi viện, hôm nay tôi không thể lái, đợi hôm khác tôi nhất định sẽ còn tới lấy xe”, Thẩm Tri Ý kiên nhẫn khuyên anh ta: “Tin tôi, tôi nhất định sẽ còn tới nữa, tới lúc đó còn mang cả bánh quy cho anh”.  

 

“Thật…thật vậy sao?”, đôi mắt trong veo của Bạch Thu đã bắt đầu ửng đỏ, thoạt nhìn hết sức đáng thương.  

 

“Thật mà!”, Thẩm Tri Ý lại bảo đảm thêm lần nữa với anh ta: “Anh ngoan ngoãn ở cô nhi viện giúp viện trưởng chăm sóc các bạn nhỏ có được không?”  

 

Thẩm Tri Ý nói rất dịu dàng, chất giọng mềm mại ấm áp, Bạch Thu mím môi không nỡ rời xa Thẩm Tri Ý.  

 

“Được”.  

 

Thẩm Tri Ý đóng cửa xe lại, bảo tài xế phía trước lái xe đi.  

 

Xe rời đi được một đoạn rồi, cô vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của Bạch Thu ở trong kính chiếu hậu.  

 

Trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc, Thẩm Tri Ý rất khó để hình dung, giống như ăn một que kem trộn thuốc vậy, đầu tiên là ngọt sau đó là đắng, tới cuối cùng các loại mùi vị hoà trộn lại trong lòng, cảm thấy hơi khó chịu.  

 

Cô tìm được hình bóng của mình ở trên người Bạch Thu, cô cũng từng đưa mắt nhìn Lệ Cảnh Minh rời đi như vậy, cũng từng hết lần này tới lần khác cho rằng Lệ Cảnh Minh sẽ về nhà như thế.  

 

Cô không hiểu tại sao lại nhìn thấy được những thứ này ở trên người Bạch Thu, rõ ràng bọn họ quen biết còn chưa tới một ngày, lẽ nào tên ngốc này đã thích cô luôn rồi?  

 

Thẩm Tri Ý không hề biết, sự yêu thích của Bạch Thu đối với cô là kiểu yêu thích muốn giấu cô ở một nơi không ai biết đến.  



Bạch Thu có một loại cảm giác ỷ lại vô danh đối với Thẩm Tri Ý, sẽ quan tâm cô, thương cô, nhìn cô buồn sẽ phát điên lên, thấy người khác động vào cô là muốn đánh người. Nếu như Thẩm Tri Ý đột nhiên không còn quan tâm anh ta nữa, anh ta nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để đi dỗ dành cô. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK