Lệ Cảnh Minh cũng không ra tay giúp đỡ, chỉ đứng trơ mắt nhìn Thẩm Tri Ý bận rộn chạy khắp nơi, từ trong ra ngoài. Cuối cùng đến khi cô không chịu nổi cơn đau dạ dày quặn lên mới quay về phòng ngủ lấy mấy lọ thuốc trong ngăn kéo ra, uống mỗi loại một viên.
“Cô đang uống thuốc gì vậy?”, anh cất tiếng hỏi. Trước đây anh đã từng nhìn thấy hai lọ thuốc thủy tinh trong ngăn kéo, mặc dù không biết là thứ gì nhưng anh cũng không hỏi.
Cô bình tĩnh đáp: “Thuốc dạ dày bác sĩ kê cho tôi”.
Nghe thấy thế, anh cũng không nói gì thêm. Anh biết cô bị bệnh về dạ dày.
Sau một hồi im lặng, anh lại lên tiếng: “Nếu vẫn chưa hồi phục thì đừng nghĩ đến chuyện chuyển nhà nữa”.
“Không phải vì tôi muốn nên mới chuyển nhà, mà là vì thiếu tiền phải gấp rút bán căn nhà này đi. Lệ Cảnh Minh, chắc anh là người biết rõ hơn ai hết tại sao tôi lại thiếu tiền”, nếu như anh nể tình hai người họ là vợ chồng, cho cô một con đường sống thì khoảng thời gian này cô đã không phải khổ sở như vậy.
“Cô định bán căn nhà này với giá bao nhiêu?”
“Lúc trước tôi mua nó với giá 56 triệu 9 trăm, thanh toán luôn trong một lần. Bây giờ bỏ số lẻ đi bán 50 triệu thôi”, bây giờ giá nhà cao hơn ba năm trước không ít, đừng nói là 50 triệu, cho dù cô ra giá 80 triệu cũng sẽ có người mua, chỉ là phải chờ lâu hơn một chút.
Nhưng thứ cô đang thiếu nhất chính là thời gian, không thể chờ lâu như vậy được.
Lệ Cảnh Minh khoanh tay trước ngực, đôi mắt sắc bén như mắt ưng khiến người ta không dám nhìn thẳng. Mãi lâu sau anh mới nói: “Tôi sẽ mua căn nhà này, coi như tài sản chung của hai vợ chồng chúng ta”.
“Anh mua sao?”, Thẩm Tri Ý lanh lẹ đáp: “Được chứ, chỉ cần anh trả đủ tiền nhà cho tôi là được”.
Anh lấy một bao thuốc lá từ trong túi áo, rút một điếu. Nhưng anh không hút mà nghịch trên tay. Dưới bóng tối mịt mờ, màu đỏ cam lại càng tỏa sáng.
Anh không phải người nghiện thuốc lá, trừ phi gặp phải chuyện phiền lòng gì đó mới hút vài hơi. Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, lôi ví tiền ra lấy một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho cô.
“Trong này có 50 triệu”.
Thẩm Tri Ý đi tới nhận lấy thẻ: “Tôi sẽ bảo luật sư nhanh chóng làm thủ tục chuyển nhượng bất động sản cho anh”.
Cô không quen ngửi mùi khói thuốc. Trước kia khi bàn chuyện kinh doanh với đối tác, thỉnh thoảng cũng khó tránh khỏi gặp phải người nghiện thuốc. Lúc đó còn nhịn được, nhưng bây giờ cô đang mắc bệnh ung thư dạ dày, ngửi thấy mùi hương khó chịu sẽ bị kích ứng dạ dày.
Hiển nhiên Lệ Cảnh Minh cũng phát hiện ra cô không thích mùi khói thuốc. Anh bước ra khỏi căn phòng: “Cô không cần chuyển nhà đâu, cứ ở lại đây đi. Còn nữa, hai ngày sau Minh Nguyệt cũng sẽ chuyển tới đây”.
Hạ Minh Nguyệt chuyển tới đây? Giọng điệu của anh không cho cô cơ hội thương lượng. Cô nhìn anh thăm dò, trong lòng bỗng nảy ra một ý nghĩ đáng ghê tởm.
Chẳng lẽ Lệ Cảnh Minh không muốn ly hôn với cô là vì muốn thê thiếp đầy nhà, vợ cả và vợ lẽ chung sống hòa hợp với nhau sao?
Cô nhướng mày cười đáp: “Được thôi, anh thấy vui là được”.
Hôm nay Lệ Cảnh minh về nhà chính là để nói chuyện này với cô. Hôm qua Hạ Minh Nguyệt lại hỏi anh về chuyện ly hôn, sau khi biết anh không có ý định này lại đòi sống cùng anh, cho dù có cả Thẩm Tri Ý cũng không để bụng. Anh hết cách, chỉ đành phải chiều theo ý cô ta.
Nhưng Lệ Cảnh Minh không ngờ Thẩm Tri Ý lại đồng ý sảng khoái như vậy. Điều này không hề giống với tính cách của cô. Cô là một người rất cứng đầu, lại tiếp quản Thẩm Thị bao nhiêu năm nay, có khí thế mạnh mẽ đàn áp người khác, sự kiêu ngạo trời sinh khiến cô không thể dễ dàng cúi đầu trước người khác, lại càng đừng nói tới sống cùng một nhà với người tình của chồng.
Anh bỗng không hiểu nổi cảm xúc của chính mình là vui hay buồn, máu dồn lên não giải thích thêm một câu chẳng liên quan: “Cô đừng nghĩ nhiều. Minh Nguyệt chuyển tới đây là để chăm sóc cho cô”.
Nghe thấy anh nói vậy, cô không kìm nổi vẻ khinh miệt trong mắt. Hạ Minh Nguyệt yếu ớt như vậy, còn thường xuyên thiếu máu mà lại tới chăm sóc cho cô sao?
Bốn năm trước cô đã nhìn thấy rõ bộ mặt thật của cô ta, không hề có chút ấn tượng tốt đẹp nào. Thế nhưng Lệ Cảnh Minh đã muốn cho cô ta sống ở đây thì cứ làm như vậy đi.
Cô không phải chuyển nhà nữa, tinh thần cũng nhẹ nhõm hơn, bèn lục tục xếp lại đồ đạc sáng nay đã đóng gói cẩn thận. Ngay khi cô đang định ném ảnh cưới vào phòng chứa đồ, Lệ Cảnh Minh đột nhiên giật lấy, suy tư hồi lâu rồi bảo: “Treo ảnh cưới lên đầu giường phòng ngủ đi. Để tôi đi tìm đinh treo”.
Anh cũng không thèm hỏi cô có đồng ý hay không đã chạy vào phòng ngủ dùng thước đo đạc chọn vị trí treo ảnh.
Thẩm Tri Ý dựa lưng vào tường dõi theo bóng lưng bận rộn của anh, chợt nói: “Lệ Cảnh Minh, anh không sợ Hạ Minh Nguyệt nhìn thấy bức ảnh này lại giận dỗi anh sao?”
Hình như anh không hề để bụng chuyện này, tay vẫn cầm búa đóng đinh vào tường chưa từng ngừng lại, quay lưng về phía cô: “Minh Nguyệt không giống với cô”.
Cô bật cười giễu cợt, không nhịn được cất giọng cay nghiệt nói: “Vậy thì cô ta hào phóng thật đấy, có thể để người đàn ông của mình ngày ngày dính với những người phụ nữ khác”, không biết câu nói này của cô là đang châm chọc Hạ Minh Nguyệt hay tự châm chọc chính mình, hoặc có lẽ là cả hai.
Cô lại đổi giọng nói tiếp: “Quả thực tôi khác cô ta nhiều lắm. Ít nhất bây giờ Hạ Minh Nguyệt vẫn còn thích anh, còn tôi thì không”.
Không ai thích tự hành hạ mình, đem lòng yêu một người đàn ông đa tình.