Tô Miễu nghe thấy có người có nhóm máu AB rh- đang tới bệnh viện lấy máu cứu Thẩm Tri Ý mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Tri Ý vẫn chưa hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê, nếu như mất máu trên 1000ml thì rất dễ khiến cho não bị tổn thương không thể đảo ngược, dẫn tới chết não hoặc trở thành người thực vật.
“Thẩm Tri Ý, tôi biết cô nghe thấy lời tôi nói”, Tô Miễu cúi người ghé sát bên tai Thẩm Tri Ý: “Đừng bỏ cuộc, nghĩ tới gã đàn ông cặn bã bên ngoài kia, cô thật sự định bỏ qua cho anh ta như vậy sao? Anh ta hại cả nhà cô, hiện giờ ngay cả con của cô cũng không tha, nếu như tôi là cô thì nhất định sẽ sống tốt để báo thù!”
Đôi lông mi của Thẩm Tri Ý khẽ rung lên, mặc dù rất nhẹ nhưng Tô Miễu vẫn có thể nhìn ra được, cô ấy biết Thẩm Tri Ý đã nghe thấy.
“Thẩm Tri Ý, nghĩ tới Tần Mặc đi, nếu như cô xảy ra chuyện thì anh ấy sẽ buồn tới mức nào, bây giờ anh ấy đã ra nước ngoài thực hiện nghiên cứu căn bệnh ung thư, chính là để có thể cứu cô. Nhiều nhân viên nghiên cứu vẫn không từ bỏ, cô cũng đừng buông bỏ bản thân”.
Tô Miễu mềm rắn đan xen, nhìn thấy nước mắt lăn ra từ khoé mắt của Thẩm Tri Ý, cô ấy cũng cảm thấy rất đau lòng.
May thay cô ấy kịp thời phát hiện ra Thẩm Tri Ý mất máu quá nhiều và bảo người đi tìm nhóm máu, muộn chút nữa e rằng không chỉ đơn giản là rơi vào nguy hiểm không thôi.
Tô Miễu nhắm mắt lại hít sâu vào một hơi, trong khoang mũi không phải là vị nước khử trùng mà là vị máu, bây giờ chỉ còn biết đợi người cho máu tới thôi.
Lệ Cảnh Minh cũng đang đợi, lúc thì anh nhìn cửa phòng phẫu thuật lúc lại nhìn đồng hồ. Đến lúc thật sự không nhẫn nại nổi phải gửi cho Hạ Minh Nguyệt một tin nhắn hỏi xem cô ta đi tới đâu rồi.
Lòng anh nóng như lửa đốt, đợi tới khi Hạ Minh Nguyệt trả lời thì tâm trạng cũng thoải mái hơn chút, thế nhưng chẳng bao lâu lại căng thẳng trở lại.
…
Hạ Minh Nguyệt nhìn tin nhắn trong điện thoại, chỉ nhìn mấy chữ này thôi cô ta cũng biết Lệ Cảnh Minh bây giờ đang căng thẳng tới mức nào.
Tại sao Lệ Cảnh Minh lại yêu Thẩm Tri Ý?
Vấn đề này có lẽ ngay tới bản thân Lệ Cảnh Minh cũng không biết.
Lẽ nào là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén? Thời gian có thể quyết định được gì, cô ta cũng ở bên cạnh Lệ Cảnh Minh lâu như vậy mà.
Hạ Minh Nguyệt siết chặt điện thoại, biểu cảm đột nhiên trở nên âm trầm. Nếu để Thẩm Tri Ý ly hôn như vậy thì đúng là dễ dàng cho Thẩm Tri Ý, dù thế nào cũng phải bắt Thẩm Tri Ý trả một cái giá thật đau đớn, ai bảo Thẩm Tri Ý chiếm mất vị trí vốn dĩ thuộc về cô ta những bốn năm trời!
Lúc sắp tới bệnh viện, Hạ Minh Nguyệt gọi một cuộc điện thoại cho Lệ Cảnh Minh. Vừa xuống xe cô ta đã nhìn thấy anh nên vội thu lại biểu cảm trên mặt và tỏ vẻ lo lắng hết sức giả tạo.
“Thẩm Tri Ý vẫn ổn chứ?”
Lệ Cảnh Minh lắc đầu: “Thiệt thòi cho em rồi”.
“Không thiệt thòi, Thẩm Tri Ý cũng từng cứu em, cứ coi như em trả lại cô ta đi”, câu nói này cũng nhắc nhở Lệ Cảnh Minh, lần này cô ta rút máu cứu Thẩm Tri Ý thì sẽ không còn nợ gì Thẩm Tri Ý nữa.
Lệ Cảnh Minh nhìn vết thương trên hai chân Hạ Minh Nguyệt, trong lòng càng thêm áy náy. Rõ ràng là Thẩm Tri Ý đẩy cô ta ngã xuống lầu vì muốn hại cô ta, thế nhưng Hạ Minh Nguyệt lại chẳng hề tính toán, vẫn tới bệnh viện cứu Thẩm Tri Ý.
Lệ Cảnh Minh bước tới phía sau người Hạ Minh Nguyệt bế cô ta lên, bệnh viện nhiều người như vậy, Hạ Minh Nguyệt bị hành động đột ngột này của anh làm cho vừa kinh ngạc vừa vui mừng, trái tim đập rộn ràng.
Cô ta nằm trong lòng Lệ Cảnh Minh, xấu hổ nói: “Cảnh Minh, anh thả em xuống đi, trong này đông người lắm”.