Mục lục
Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đôi mắt Thẩm Tri Ý ngày một mơ hồ, gương mặt trở nên lạnh lẽo.  

 

Cô bị phản bội bởi chính người thân nhất của mình.  

 

Cô đã mạo hiểm cứu hắn, dùng hết số tiền mà mình có, để đổi lại sự thất vọng và phản bội.  

 

Thẩm Tri Ý cười lạnh lùng, gương mặt khi cười còn khó coi hơn cả khóc. Cô ôm lấy phần bụng đau thắt, cơ thể càng lúc càng yếu đi.  

 

Hiện giờ cô đã là cung nỏ hết đà. Cô biết mình khó thoát được vận rủi tối nay.  

 

Thẩm Tri Ý chống khuỷu tay lên bàn cà phê, muốn đứng dậy nhưng lại không sao gượng dậy được, lần nào cũng ngã phịch xuống sàn.  

 

“Đừng vùng vẫy nữa”.  

 

“Ông chủ Trần… anh không sợ đắc tội Lệ Cảnh Minh sao?”  

 

“Lệ Cảnh Minh đúng là có chút bản lĩnh, chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi đã trở thành người giàu nhất Thành Đô. Nhưng cô đã từng nghe qua câu này chưa?”, Trần Gia Hành ngồi xuống bên cạnh cô, đôi chân dài vắt tréo với vẻ nhàn nhã, “Rồng mạnh cũng không thể thắng rắn trên địa bàn của nó”.  

 

“Con người tôi không thích ép buộc người khác, là cô tự nguyện”.  

 

Cô tự nguyện lúc nào chứ? Thẩm Tri Ý nhìn giấy ghi nợ mà mình vừa ký tên trên bàn cà phê, tâm trí đang hỗn loạn bỗng xẹt qua thứ gì đó nên liền vươn tay ra lấy, nhưng cuối cùng vẫn chậm hơn người ta một bước.  

 

Thuộc hạ đã đưa giấy ghi nợ trên bàn cho Trần Gia Hành. Gã nhìn vào tờ giấy, thấy chữ viết cũng khá nắn nót, miệng mấp máy đọc một hàng chữ trên đó.  

 

“Tự nguyện ở bên người khác một đêm để trả nợ cho Thẩm Tu Lễ. Tờ giấy nợ này viết rất rõ ràng”.  

 

Bọn họ đã lén thay đổi thoả thuận khi cô uống rượu. Quả nhiên, thứ mà bọn họ chờ đợi ngay từ đầu là cô. Thẩm Tu Lễ chỉ là vật nguỵ trang, là mồi câu để câu được cô.  

 

Thẩm Tri Ý không muốn chấp nhận số phận. Cô muốn kéo dài thời gian, chờ người khác đến cứu mình.  

 

“Ông chủ Trần quả là hào phóng, chỉ cần như vậy thôi đã xoá nợ rồi, còn cho anh ta mười triệu”.  

 

“Đúng là Thẩm Tu Lễ không đáng ngần ấy tiền, nhưng cô thì có. Nói thật lòng, tôi đã muốn nếm thử hương vị của người đẹp nhất Thành Đô từ lâu rồi”.  

 

Thẩm Tri Ý có thể sống đến bây giờ, chủ yếu nhờ vào một chữ “nhẫn”. Cô tựa vào xô pha, mắt khép hờ, yếu ớt nói: “Thật ra ông chủ Trần không cần phí nhiều công sức để đánh thuốc mê . Hôm nay tôi đến đây cũng đã nghĩ đến chuyện này, cũng biết tối nay mình không thể đi khỏi. Có câu này anh nói rất đúng, tôi thích tự nguyện hơn là ép buộc”.  

 

Đoá hoa Thẩm Tri Ý là một đoá hồng có gai, chỉ cần bất cẩn chút thôi đã có thể đâm nát tay người khác.  

 

 

 

“Chờ đến lúc cô tự nguyện đã”, Trần Gia Hành cười ẩn ý, khom người rót thêm rượu vào ly, đoạn dặn dò thuộc hạ: “Đưa người vào phòng”.  

 

Thẩm Tri Ý không lên tiếng, cụp mắt để che giấu ánh mắt của mình, tay vô thức sờ túi áo khoác.  

 

Cô được người ta bế lên. Thẩm Tri Ý không thể phân tâm để xác định phương hướng nữa, cầu cứu lại càng không cần nghĩ đến, nơi này là địa bàn của Trần Gia Hành, đâu đâu cũng là người của gã.  



Nếu cầu cứu, cô không chỉ không trốn thoát được mà còn chọc giận Trần Gia Hành. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK