Mục lục
Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh thử xem tôi có dám không!”, Thẩm Tri Ý nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, quay đầu bình tĩnh nói: “Đừng lấy Thẩm Tu Lễ ra uy hiếp tôi nữa, cùng lắm thì tôi chết là được, dù sao cũng chẳng có ai quan tâm đến mạng sống của tôi, chết còn tốt hơn!”

Ánh mắt Thẩm Tri Ý vô cùng kiêu ngạo, dường như có thứ gì đó đã biến mất.

Cô gái này đã thay đổi, không biết có phải ai đó đã nói điều gì với cô trong bệnh viện hay không mà khiến cô trở nên kiêu ngạo đến vậy.

Nhưng kiêu ngạo một lúc chứ không thể kiêu ngạo cả đời.

Hai người nhìn nhau, bầu không khí trong xe dần trở nên căng thẳng, cứng nhắc khiến người ta không dám thở mạnh.

Cuối cùng, tiếng còi xe phía sau đã phá tan bầu không khí lạnh lẽo.

Lệ Cảnh Minh đạp chân ga, cả đoạn đường hai người không nói thêm gì nữa. Nhưng Lệ Cảnh Minh đã quyết định, để Thẩm Tri Ý ra ngoài. Có một số người phải đâm vào tường rồi mới biết quay đầu, phải nhìn thấy quan tài mới đổ lệ.

Đợi đến lúc Thẩm Tri Ý biết Tần Thị cũng sắp phá sản, anh muốn xem thử cô còn có thể bình tĩnh như bây giờ hay không.

“Cho cô ra ngoài làm việc cũng được thôi”, Lệ Cảnh Minh thả lỏng nói: “Nhưng cô phải chuẩn bị bữa sáng và bữa tối, cứ làm theo khẩu vị trước đây của tôi”.

Thẩm Tri Ý biết Lệ Cảnh Minh chắc chắn sẽ có yêu cầu quá đáng gì đó: “Tôi không đồng ý thì sao?”

“Vậy thì cô đừng hòng ra ngoài!”, Lệ Cảnh Minh biết rõ Thẩm Tri Ý đang muốn làm phản, muốn thuần phục cô không phải chuyện ngày một ngày hai.

“Cô biết tôi làm được mà!”

Từ một góc độ nào đó, một người luôn coi thường pháp luật như Lệ Cảnh Minh thật sự có thể làm được việc này. Trừ khi… anh phá sản như cô, nhưng khả năng này vô cùng nhỏ.

“Anh bảo Hạ Minh Nguyệt nấu cho anh ăn chẳng phải tốt hơn sao? Tôi thấy mấy món lần trước cô ta làm rất hợp khẩu vị của anh, sao anh không bảo cô ta nấu cho?”

Lệ Cảnh Minh bình tĩnh nói: “Ăn chán rồi muốn đổi khẩu vị. Cô nấu cho tử tế đi, nếu giống như lần trước, tôi chắc chắn sẽ nhốt cô đến chết!”

Cô vốn đã sắp chết rồi, nếu thật sự bị nhốt lại chắc chắn cô sẽ càng điên hơn.

Thẩm Tri Ý chế nhạo: “Anh kén chọn thật đấy!”

“Có nấu không?”, Lệ Cảnh Minh cao giọng hỏi.

“Nấu!”, chỉ cần được ra ngoài, một ngày nấu hai bữa ăn có đáng gì đâu. Hơn nữa, Lệ Cảnh Minh có thể ăn chán đồ ăn do Hạ Minh Nguyệt nấu thì có lẽ cũng chẳng ăn được mấy bữa ở chỗ cô.

Lúc này, Thẩm Tri Ý vẫn hy vọng, chỉ cần cô còn sống thì cô sẽ luôn hướng về mặt trời.

Đến Bán Thành, Lệ Cảnh Minh lái vào bãi đậu xe rồi bế Thẩm Tri Ý xuống xe.

Thẩm Tri Ý vừa vào đã nhìn thấy vằn thắn trên mặt đất trong phòng khách, không cần nghĩ cũng biết là do Lệ Cảnh Minh làm ra.

Đầu gối cô bị thương, không thể cử động mạnh được, người như Lệ Cảnh Minh chắc chắn không biết dọn dẹp, còn cả đống thủy tinh và máu trong phòng ngủ chắc cũng chưa có ai lau dọn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK