Mục lục
Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thẩm Tri Ý còn đặt tay trên bàn phím, liếc mắt nhìn qua, lúc làm việc cô sẽ mang mắt kính chống ánh sáng xanh để bảo vệ mắt.  

 

Gọng kính màu bạc, khiến cô có thêm mấy phần nho nhã, đôi mắt vốn lạnh lùng bây giờ trông khá nghiêm túc.  

 

Lệ Cảnh Minh lần đầu nhìn thấy Thẩm Tri Ý như vậy, cảm thấy rất lạ.  

 

Anh đặt bát cháo xuống trước mặt cô, giọng nói mang theo ngữ khí ra lệnh: "Ăn bát cháo đi rồi tắm rửa đi ngủ".  

 

Thẩm Tri Ý lạnh lùng liếc mắt nhìn: "Tôi không đói, đợi tôi làm xong việc tôi sẽ đi tắm, anh ngủ trước đi".  

 

Da mặt cô không dày đến mức cho rằng Lệ Cảnh Minh sẽ đợi cô để cùng ngủ, cô dành hết sự chú ý lên màn hình máy tính, ngón tay thon dài nhảy múa trên bàn phím.  

 

Tay Thẩm Tri Ý đẹp hơn nhiều bàn tay của những người phụ nữ khác, thon dài, móng tay hồng nhạt, bàn tay này trời sinh thích hợp chơi nhạc cụ, anh nhớ cô hình như biết chơi violin.  

 

Thẩm Tri Ý nhanh chóng lại chìm đắm vào công việc, coi như không có người bên cạnh mà nhìn vào màn hình máy tính.  

 

Lệ Cảnh Minh cũng từng tăng ca, anh biết người chìm đắm trong công việc, miệng bảo là sắp xong rồi nhưng thực ra là mấy tiếng nữa mới xong, hơn nữa công việc này sẽ không hoàn thành trong nay được.  

 

Lệ Cảnh Minh nhíu mày, gõ lên mặt bàn, giọng điệu nghiêm túc: "Đừng làm nữa, đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai".  

 

Thẩm Tri Ý như đóng đinh vào ghế, Lệ Cảnh Minh dùng giọng điệu ép buộc tạo ra uy hiếp cho cô, cô dừng lại chốc lát, quả quyết nắm lấy con chuột, sau đó tắt máy đi, ngoan ngoãn cầm bát cháo, nhanh chóng ăn sạch.  

 

Khi Thẩm Tri Ý không ăn cảm thấy không đói, bây giờ nháy mắt cảm thấy đói bụng, ăn xong bát cháo cũng thấy no được sáu phần, tí nữa cô còn phải uống thuốc.  

 

"Được chưa".  

 

Lệ Cảnh Minh hài lòng gật đầu, xoa đầu cô một cái như phần thưởng, động tác rất thân mật, nhưng Thẩm Tri Ý luôn cảm giác Lệ Cảnh Minh coi cô như một con chó, khiến cô mất đi lòng tự trọng.  

 

Thẩm Tri Ý nghiêng đầu né tránh, đứng dậy đi hai vòng quanh hành lang, nửa tiếng sau khi ăn còn phải uống thuốc tắm rửa, xong xuôi cũng đã mười rưỡi rồi.  

 

Cô ngáp một cái, Lệ Cảnh Minh nằm xuống giường, trên đùi là một chiếc laptop, lúc này anh đang nói chuyện công việc với Triệu Tiền.  

 

Nhìn thấy Thẩm Tri Ý đi đến anh liền đóng laptop lại, nhưng vẫn bị cô nhìn thấy.  

 

"Triệu Tiền theo anh bao năm rồi?", Thẩm Tri Ý hỏi.  

 

"Bảy năm rồi".  

 

Tính toán lại, từ khi Lệ Cảnh Minh nhậm chức tổng giám đốc của Lệ Thị, Triệu Tiền vẫn luôn ở bên cạnh anh.  

 

"Theo anh nhiều năm như vậy mà vẫn chỉ là trợ lý, anh keo kiệt thật", Thẩm Tri Ý nói thì nhẹ nhàng, nhưng trong đấy có mấy phần giễu cợt.  

 

"Công việc của trợ lý không đơn giản, huống chi lương của Triệu Tiền rất cao".  

 

"Cao", từ này vô cùng ảo diệu, nghĩ lại cũng đúng, nếu như đãi ngộ thấp chắc Triệu Tiền đã sớm khăn gói quả mướp đi rồi.  

 

Năng lực của Triệu Tiền quá rõ ràng, có thể làm việc bên cạnh người như Lệ Cảnh Minh bảy năm, không có năng lực chắc sẽ khó lắm.  

 

Thẩm Tri Ý vén chăn lên giường, nằm cách Lệ Cảnh Minh một đoạn, nhìn sườn mặt với đường nét cứng rắn của anh: "Anh ta đi theo anh nhiều năm như vậy mà giờ lại chịu theo tôi làm việc".  



Lời này khá kỳ, Lệ Cảnh Minh nhíu mày, giọng lạnh lùng: "Đừng cho rằng tôi không biết cô đang nghĩ gì, có điều cô không cần lo, tôi bảo cậu ấy theo cô không phải để giám sát cô, cậu ấy rất có năng lực, mấy việc rườm rà cô có thể giao cho cậu ấy, cậu ấy sẽ hoàn thành tốt". 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK