Mục lục
Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Bụng Thẩm Tri Ý âm ỉ đau như có thứ gì đó đang động đậy, cô ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh, thấy máu dính đầy quần thì sửng sốt.  

 

Kỳ kinh nguyệt đến rồi? Kỳ kinh nguyệt của Thẩm Tri Ý không chính xác, tính ra thì cô đã lâu không đến ngày, thảo nào lần này lại đau như thế.  

 

Thẩm Tri Ý lót băng vệ sinh vào, sạc túi nước ấm xong rồi đặt lên bụng nhưng vẫn không giảm đau, cô vội vàng uống hai viên thuốc giảm đau tác dụng mạnh mới kìm nén được cơn đau đó.  

 

Cô nằm co người trên người, cả người không còn sức lực, ngay cả tinh thần cũng không thể tập trung được.  

 

Thím Vương đi lên quan tâm hỏi: “Cô Thẩm không sao chứ? Có cần gọi bác sĩ cho cô không?”  

 

Thẩm Tri Ý đắp chăn lên, khàn giọng nói: “Không cần đâu, tôi đến tháng thôi, qua mấy ngày là ổn”.  

 

Thím Vương gật đầu, thấy cô không có chuyện gì bèn đi ra ngoài, đóng cửa lại.  

 

Không lâu sau bên ngoài vang lên tiếng bước chân, cửa mở ra, Thẩm Tri Ý cứ nghĩ là thím Vương nên không quay đầu lại nhìn.   

 

Đến khi một bóng đen xuất hiện cô mới cảm thấy không đúng, cô quay lại đối diện với khuôn mặt của Lệ Cảnh Minh.  

 

“Sao anh lại lên đây?”  

 

Lệ Cảnh Minh nhìn sắc mặt trắng bệch của Thẩm Tri Ý: “Vẫn còn khó chịu sao?”  

 

“Khó chịu”.  

 

Lệ Cảnh Minh nghe cô nói thể bèn lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ.  

 

“Anh làm gì thế?”  

 

“Gọi bác sĩ”, anh biết Thẩm Tri Ý không thích đến bệnh viện nên nửa tháng trước anh đã đặc biệt mời một bác sĩ gia đình.  

 

Tiếc là Thẩm Tri Ý không tiếp nhận ý tốt của anh: “Không muốn gặp bác sĩ”, cô bị ung thư dạ dày sợ bác sĩ kiểm tra ra được.  

 

“Lúc này không muốn khám, đợi đến lúc cô muốn khám đã không có cơ hội khám nữa rồi”.  

 

“Sức khỏe tôi nên tôi tự mình biết rõ, không cần anh lo”, Thẩm Tri Ý cáu kỉnh, tâm trạng lúc này của cô giống như thuốc nổ trước ngọn lửa sắp bùng phát.  

 

Vốn dĩ trong kỳ kinh nguyệt bản thân đã không thể kiềm chế cảm xúc, Lệ Cảnh Minh còn lải nhải ở trước mặt cô.  

 

Lệ Cảnh Minh cong môi: “Cô nghĩ tôi muốn quản cô chắc?”  

 

Thẩm Tri Ý cũng cười khẩy: “Nếu đã không muốn thì anh ra ngoài đi, tôi nhìn thấy anh là phiền”.  

 

“Thẩm Tri Ý, cô nên kiềm chế lại tính tình của mình đi, đừng làm tôi khó chịu”, cơn giận của anh như sắp phát nổ.  

 

Thẩm Tri Ý mím môi, ôm túi nước ấm vào lòng, tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt lại, mắt không thấy tim không phiền.  

 

Lệ Cảnh Minh thấy dáng vẻ không có tinh thần của cô cũng không dám làm phiền cô nữa, nhưng lại không kiềm chế được nhiều lời: “Sau này bớt chạy ra ngoài đi, mới có mấy hôm mà cô đã ốm rồi”.  



Thẩm Tri Ý đặt túi nước ấm lên che tai mình lại, tại sao cô bệnh, không phải là do Lệ Cảnh Minh à? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK