Ánh mắt Lệ Cảnh Minh tối sầm. Anh vươn tay sờ má Thẩm Tri Ý, nhếch môi nói: “Chờ đến khi sức khoẻ cô tốt hơn, tôi sẽ cho cô mang thai lần nữa”.
Sắc mặt Thẩm Tri Ý rất vàng vọt. Sau một đợt run rẩy ngắn ngủi, đầu óc cô đã tỉnh táo hơn một chút. Cô nói: “Được thôi”.
Lệ Cảnh Minh ngây ra. Sao Thẩm Tri Ý lại biết điều như vậy chứ?
Quả nhiên, đôi mắt của Thẩm Tri Ý thoắt cái đã trở nên sâu thẳm, ánh mắt u ám như loài rắn độc. Cô nhếch môi: “Mang thai một đứa chết một đứa, mang thai hai đứa chết cả hai!”
“Cô!”, Anh giơ tay lên. Thẩm Tri Ý nhìn thẳng vào anh một cách không hề sợ hãi, giọng khiêu khích.
“Anh đánh đi. Tốt nhất là đánh vào bụng tôi ấy!”
“Thẩm Tri Ý, cô nghĩ tôi không làm gì được cô thật ư? Tôi mà muốn cô sinh con thì vẫn có cách đấy. Cô thích hành hạ như vậy, thế thì tôi đánh gãy hai chân cô, khoá cô vào giường. Đến lúc đó, cô còn chẳng nhúc nhích được, chỉ có thể giương mắt nhìn bụng to ra, nhìn con cô từng đứa từng đứa một chào đời!”
Lệ Cảnh Minh luôn nói với cô một cách rất thẳng thắn và kinh tởm, rằng cô chỉ là một thứ đồ chơi, ngay cả thú cưng còn chẳng bằng. Bây giờ anh vẫn còn giữ cô lại chẳng qua vì bụng cô có tử cung, có thể sinh con mà thôi.
Anh sờ lên chiếc cằm nhọn của cô: “Sợ rồi sao?”
Cô bỗng cảm thấy rất lạnh, lạnh đến mức ngạt thở. Ánh mắt của Thẩm Tri Ý chuyển sang Hạ Minh Nguyệt đang đứng dựa vào cửa.
“Để tôi sinh con cho anh, vậy Hạ Minh Nguyệt thì sao? Anh không quan tâm đến cảm nhận của tôi, chẳng lẽ cũng không nghĩ cho cô ta sao?”, Thẩm Tri Ý không tin một kẻ lòng dạ hẹp hòi như Hạ Minh Nguyệt có thể chịu đựng việc cô sinh con cho Lệ Cảnh Minh.
“Cô tưởng Minh Nguyệt là người so đo từng tí như cô à? Huống chi, đứa con mà cô sinh ra chắc chắn sẽ giao cho Minh Nguyệt chăm sóc. Bốn năm trước Minh Nguyệt gặp tai nạn giao thông nên không thể sinh con nữa. Cô ấy không sinh con được, nên chỉ đành tìm một người sinh được thôi”, Lệ Cảnh Minh nói bằng giọng dĩ nhiên, như thể chuyện vốn dĩ phải thế.
Hạ Minh Nguyệt thấy hai người họ đã chuyển sang nói về mình, bèn mỉm cười: “Tôi không để bụng đâu. Thẩm Tri Ý, tôi chắc chắn sẽ đối xử với đứa con mà cô sinh ra như con ruột, tuyệt đối không để nó chịu thiệt. Tôi thích trẻ con lắm, nếu cô có thể sinh thêm mấy đứa thì càng tốt”.
Lệ Cảnh Minh cảm nhận được cơ thể của Thẩm Tri Ý đã cứng đờ. Anh vờ như không thấy sắc mặt tái nhợt của cô, hùa theo Hạ Minh Nguyệt: “Được đấy, vậy thì phải để cô sinh đến khi không sinh nổi nữa thì thôi”.
Trái tim của Thẩm Tri Ý đã đau đến mức không còn cảm giác. Ánh mắt cô lạnh lẽo, lòng chết lặng khi nghe hai người kia nói chuyện.
Lệ Cảnh Minh và Hạ Minh Nguyệt chẳng hề để tâm đến cảm giác của Thẩm Tri Ý. Cả hai trông như đang bàn luận về một con vật nên sinh mấy đứa con, chứ không phải đang nói về một con người. Lệ Cảnh Minh đã tước đoạt quyền làm người của cô, ngay cả lòng tự trọng cũng cướp mất.
Tiếng ù ù bên tai cô bỗng chốc trở nên rất chói tai, tựa như có một cây kim đâm xuyên qua tai cô, xuôi theo dòng máu đi đến tận trái tim vậy. Thẩm Tri Ý đột nhiên bịt hai tai lại, vẻ mặt đau đớn, nằm ập xuống giường rồi rên rỉ đầy khổ sở.
Cô đang run cầm cập trong chăn, bụng đau như dao cắt, cảm giác buồn nôn quặn lên từng cơn trong dạ dày, rất đau....
Chẳng ai ngờ được sự cố bất ngờ này. Nhìn thấy bộ dạng ấy của cô, Lệ Cảnh Minh hơi hoảng hốt. Khi anh đẩy nhẹ vai Thẩm Tri Ý mới phát hiện mồ hôi lạnh trên người cô đã khiến đồ bệnh nhân ướt đẫm.
“Cô sao vậy?”