Tô Miễu yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, xem ra không cần phải phát video tiếp theo rồi.
“Minh Nguyệt, anh cho em cơ hội giải thích”.
Tim Hạ Minh Nguyệt đập loạn xạ, vẫn chưa nói được gì thì nước mắt đã tuôn rơi, dáng vẻ thổn thức, giọng điệu van nài: “Những lời mà em nói với Thẩm Tri Ý không phải là điều mà em nghĩ trong lòng, chỉ là em đố kỵ, đố kỵ cô ta cướp mất anh nhiều năm như thế, em không hề nghĩ sẽ làm gì cô ta…Cảnh Minh, anh phải tin em, anh biết rõ thường ngày em không phải người như vậy mà”.
Tô Miễu cầm điện thoại cười nói với vẻ mỉa mai: “Vậy nên cô nói những lời này là vì cố ý muốn chọc giận Thẩm Tri Ý sau đó lại nói dối rằng cô ấy muốn giết cô…”
“Cô câm mồm!”, nước mắt Hạ Minh Nguyệt rơi xuống càng nhiều hơn.
Lệ Cảnh Minh nhìn nước mắt trên mặt cô ta, trong lòng bình tĩnh lạ kỳ, không chút động lòng.
Tô Miễu di chuyển điện thoại, đưa màn hình về phía Lệ Cảnh Minh, trên màn hình đang chiếu cảnh Thẩm Tri Ý gắng gượng muốn đứng dậy nhưng lại ngã từ trên giường xuống.
Hạ Minh Nguyệt lùi ra sau một bước, rõ ràng có thể tránh được nhưng lại để cho Thẩm Tri Ý đè lên chân mình, cô ta thậm chí còn âm thầm đá Thẩm Tri Ý một cái, cũng chính vào lúc đó còn tháo bỏ kim truyền dịch trên cánh tay Thẩm Tri Ý xuống.
Màn hình quả thực rõ nét, rõ nét tới độ có thể nhìn thấy gương mặt hiểm độc của Hạ Minh Nguyệt và sắc đỏ chói mắt trên cánh tay của Thẩm Tri Ý.
Tô Miễu nói: “Anh còn muốn tin cô ta không?”
Hạ Minh Nguyệt không dám nhìn vào gương mặt hiểm ác của cô ta trong video, cô ta oà khóc nói: “Cảnh Minh, anh đừng bị cảnh tượng bên ngoài làm cho mê muội, video đều là nhầm lẫn”.
Tô Miễu nhíu mày, người phụ nữ này đúng là giảo biện, lời nào cũng có thể thốt ra được.
“Ý cô là những lời đó và video là nhầm lẫn, những thứ tốt đẹp đều bị cô đều chiếm cả rồi, đáng đời Thẩm Tri Ý giống như một kẻ điên chịu ức hiếp phải không?”, nụ cười giả tạo trên mặt Tô Miễu không còn nữa, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng: “Đừng cho rằng nhà họ Thẩm không còn nữa thì mấy người có thể tuỳ ý ức hiếp cô ấy, đợi thư của luật sư đi”.
Nói xong, Tô Miễu cất điện thoại vào trong túi áo khoác blouse trắng rồi rời khỏi phòng bệnh. Bệnh viện có rất nhiều việc, cô ấy không có thời gian phung phí để xem một đoá hoa bạch liên diễn kịch, những lời nên nói cô ấy cũng đã nói cả rồi, trừ phi đầu óc Lệ Cảnh Minh có vấn đề thì mới tiếp tục tin lời nói của Hạ Minh Nguyệt.
Trong suốt cả quá trình này, Lệ Cảnh Minh vẫn luôn không lên tiếng, chỉ yên lặng giống như không tồn tại.
Mãi tới khi Tô Miễu rời đi, Hạ Minh Nguyệt đứng trước mặt anh với đôi mắt sưng húp, khóc nức nở nói: “Cảnh Minh, có phải anh đã tin lời cô ta nói rồi không?”
“Anh không tin lời cô ta nói, anh tin vào tai của anh mắt của anh”.
“Thế nhưng có những lúc mắt và tai cũng sẽ lừa người”, Hạ Minh Nguyệt cao giọng, hai mắt ửng đỏ: “Cảnh Minh, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, sao anh có thể tin tưởng vào một đoạn video lấy từ chỗ một nữ bác sĩ mà anh chỉ mới quen ngày hôm nay chứ? Anh biết con người của em mà, em sẽ không lừa anh…”
“Em đã nhắc nhở anh một chuyện rằng mắt và tai cũng sẽ lừa người”.
Trán của Hạ Minh Nguyệt không kịp thả lỏng, chỉ thấy Lệ Cảnh Minh cúi người bóp lấy cằm cô ta, sức mạnh đó giống như muốn bóp vụn xương cằm của cô ta vậy.
“Em đã lừa anh bao nhiêu lần rồi, Hạ Minh Nguyệt?”