Sau khi được truyền máu, Thẩm Tri Ý đã qua được giai đoạn nguy hiểm nên được chuyển đến phòng bệnh thường.
Sau khi bác sĩ và y tá rời đi, Lệ Cảnh Minh lấy ghế ngồi xuống bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay lạnh giá của Thẩm Tri Ý.
Thẩm Tri Ý vô cùng xinh đẹp, ngay cả ngón tay cũng thon dài. Lệ Cảnh Minh nắm tay cô, ánh mắt dần chuyển đến bụng cô.
Ngày nào anh cũng ngủ cùng Thẩm Tri Ý, cũng biết cô gầy đến mức nào, cả người toàn xương, bụng thon gọn, anh thật sự không tưởng tượng nổi dưới lớp da này có miếng thịt nào.
Trái tim Lệ Cảnh Minh như bị dây thừng trói chặt, vô cùng khó chịu.
Anh tự anh ủi mình rằng đứa bé không còn nữa thì thôi, anh vẫn có thể khiến Thẩm Tri Ý mang thai lần nữa.
Anh hoàn toàn không nghe theo lời bác sĩ, việc Thẩm Tri Ý có thể mang thai hay không là do anh quyết định, anh sẽ “làm” cả ngày cả đêm cho đến khi Thẩm Tri Ý mang thai thì thôi, nếu thật sự không được thì đi tiêm thuốc rụng trứng.
Còn sảy thai gì đó đều là chuyện sau này, chỉ cần bồi bổ cẩn thận thì đâu có dễ dàng sảy thai đến vậy, con trong bụng chứ có phải nước đâu mà chảy ra dễ dàng.
Lệ Cảnh Minh thấy lọ nước Thẩm Tri Ý đang truyền sắp hết, liền bấm chuông gọi y tá đến rút kim.
Lệ Cảnh Minh nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần ba giờ.
Buổi trưa khi về Bắc Thành, anh định đi ăn cơm, nhưng giữa chừng lại xảy ra rất nhiều chuyện nên quên mất, bây giờ anh cũng không cảm thấy đói lắm.
Thẩm Tri Ý truyền rất nhiều nước, truyền nước xong còn phải truyền chất dinh dưỡng, nước trong cơ thể nhiều như vậy khiến máu trở nên loãng hơn.
Bệnh viện có thể đặt đồ ăn ngoài, Lệ Cảnh Minh chọn vài món trên điện thoại, đa phần đều là món mà Hạ Minh Nguyệt thích ăn.
Sau khi nhận đồ ăn, anh cầm đến phòng bệnh của Hạ Minh Nguyệt.
Hạ Minh Nguyệt chợp mắt một lúc thì tỉnh. Thím Vương nói chuyện cùng cô ta, hai người vừa nói vừa cười, Hạ Minh Nguyệt nghe thấy tiếng gõ cửa liền quay sang nhìn thì thấy Lệ Cảnh Minh cầm hộp cơm đi vào.
“Anh gọi món em thích ăn đây, mau ăn chút đi!”
Hạ Minh Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào: “Anh qua đây ngồi cùng ăn nhé. Thím Vương ăn xong thì đi trông Thẩm Tri Ý đi”.
Lệ Cảnh Minh bước tới, vừa bưng chén đĩa ra đặt lên bàn, vừa nói: “Cô ấy đang ngủ”.
“Không sao, thím Vương qua đó đi, ngộ nhỡ cô ta tỉnh lại thì còn có người chăm sóc”, Hạ Minh Nguyệt ra hiệu cho thím Vương rời đi.
“Vâng, tôi qua đó thì tốt hơn”’, thím Vương ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại để tránh người khác nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.
Lệ Cảnh Minh ngồi xuống: “Em muốn ăn cái này không?”
Hạ Minh Nguyệt liếc nhìn: “Em muốn ăn canh”.
“Được, anh đút cho em ăn”, Lệ Cảnh Minh đối xử với Hạ Minh Nguyệt hoàn toàn khác, anh kiên nhẫn thử canh rồi thổi nguội.
Hạ Minh Nguyệt cúi đầu uống một ngụm, khen: “Ngon quá!”
“Vậy thì ăn thêm chút nữa đi”.
Phòng bệnh trở nên ấm áp hơn khiến Hạ Minh Nguyệt rất hài lòng, nhưng cô ta cảm thấy không ngon miệng nên chỉ ăn vài miếng rồi lắc đầu.
“Không ăn nữa à?”
“Em không đói, anh ăn đi”.
“Có phải em còn khó chịu không?”, Lệ Cảnh Minh quan tâm hỏi.
“Cơ thể em yếu, đầu óc hơi choáng váng, nghỉ ngơi bồi bổ thêm là được”, Hạ Minh Nguyệt nở nụ cười yếu ớt, muốn khơi dậy mong muốn bảo vệ của Lệ Cảnh Minh, khiến anh cảm thấy có lỗi với cô ta.
Nhưng không muốn Lệ Cảnh Minh nghĩ đến việc anh ép Thẩm Tri Ý truyền máu cho Hạ Minh Nguyệt.
Hôm nay Hạ Minh Nguyệt mới rút hơn 500ml máu mà đã yếu ớt như vậy, mà trước đó anh ép Thẩm Tri Ý rút hơn 800ml, ngay cả y tá cũng sợ con số này.
Vậy mà lúc đó anh thậm chí còn lạnh lùng nhìn Thẩm Tri Ý, mắng cô làm trò ra vẻ.
Nhưng Thẩm Tri Ý chưa phàn nàn lần nào, chỉ cần anh nói muốn rút máu cho Hạ Minh Nguyệt, cô sẽ chạy đến bệnh viện mà không nói lời nào.
Nghĩ đến Thẩm Tri Ý còn đang hôm mê trong phòng bệnh, trong lòng anh cảm thấy chợt khó chịu, hình như anh đã làm rất nhiều chuyện sai trái…
Làm gì cũng nên để lại đường lui, đừng để sau này phải hối hận!
Câu nói này đột nhiên chiếm lấy toàn bộ bộ não của anh.
“Cảnh Minh… anh đang nghĩ gì thế?”, Hạ Minh Nguyệt đẩy tay anh.
Lệ Cảnh Minh phản ứng lại: “Không có gì, sao thế?”
“Anh đang nghĩ gì thế, em thấy anh hơi thất thần?”
Lệ Cảnh Minh không nói gì, Hạ Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt của anh cũng biết anh đang nghĩ đến Thẩm Tri Ý.
“Cảnh Minh, thực ra em luôn muốn nói với anh một chuyện, nhưng em sợ sau khi anh biết, sẽ trở nên xa cách với Thẩm Tri Ý”.
“Có chuyện gì vậy?”
Hạ Minh Nguyệt do dự một lúc, nói với vẻ mặt rối rắm: “Thực ra em biết Thẩm Tri Ý mang thai từ trước rồi”.