Mục lục
Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thuốc. Uống hết thuốc dạ dày rồi, còn có thực phẩm chức năng…”

Dùng cả thực phẩm chức năng mà sao Thẩm Tri Ý vẫn yếu như thế này chứ? Lệ Cảnh Minh biết Thẩm Tri Ý sợ đắng, thà tiêm cũng không chịu uống thuốc. Bây giờ cô mua nhiều thuốc như vậy, xem ra đã đến mức “không thể không uống” rồi.

Đầu gối của Thẩm Tri Ý bị thương, khi đi lại sẽ khá đau. Cô cắn răng, cố tỏ ra điềm tĩnh, nhưng chưa đi được mấy bước đã được Lệ Cảnh Minh bế lên rồi.

Lệ Cảnh Minh tỏ vẻ mất kiên nhẫn, rõ ràng là chê cô đi chậm quá.

Xe đỗ ở cổng bệnh viện. Lệ Cảnh Minh đặt Thẩm Tri Ý lên ghế phó lái, đóng cửa lại rồi mới vòng qua, ngồi vào ghế lái.

Vừa ngồi xuống, Thẩm Tri Ý đã cúi đầu, tựa vào cửa sổ xe. Mái tóc dài được chải gọn và thắt bím, hàng mi cụp xuống vừa dài vừa rậm, tựa cánh quạt cong cong che đi đôi mắt đen láy và sáng trong. Chóp mũi nhỏ nhắn hếch lên, đôi môi xinh đẹp nhưng hơi nhợt nhạt.

Năm tháng không hề đối xử khắc nghiệt với nhan sắc của Thẩm Tri Ý. Từ lần đầu tiên gặp cô cách đây sáu năm cho đến bây giờ, thời gian chỉ gột rửa vẻ trẻ con của Thẩm Tri Ý, và khiến cô toát ra vẻ quyến rũ rất đặc biệt. Cô yên tĩnh ngồi một chỗ thôi đã là cảnh đẹp trong mắt người khác rồi.

Thẩm Tri Ý cứ nhìn chằm chằm bên ngoài, chẳng biết là đang nhìn gì. Lệ Cảnh Minh lấy điếu thuốc ra và châm lửa bằng một tay. Vừa lái xe vừa hút thuốc không phải là hành vi tốt, rất dễ gây tai nạn giao thông.

Thẩm Tri Ý ngửi được mùi thuốc, định nhắc nhở anh. Nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì Lệ Cảnh Minh đã cắn điếu thuốc mà nói, “Có khó chịu cũng phải chịu”.

Lệ Cảnh Minh không sợ gây tai nạn giao thông. Anh hút thuốc chính vì muốn Thẩm Tri Ý khó chịu. Anh biết cô rất ghét mùi thuốc lá.

Thẩm Tri Ý nuốt lại những lời định nói ra. Cô hé mở cửa sổ, để gió lùa vào.

Cô vẫn mặc áo bệnh nhân, chất liệu vải rất tệ, kích cỡ thì lớn hơn một số. Gió vừa ùa vào, áo đã phồng lên để lộ cơ thể gầy gò, như thể cô sắp bị gió thổi bay vậy.

Lệ Cảnh Minh bỗng cảm thấy một Thẩm Tri Ý thế này rất chướng mắt. Anh rít vài hơi nữa rồi bực dọc dùng tay dụi tắt điếu thuốc.

Trên con đường bên cạnh cửa sổ xe, có một gia đình ba người vừa đi ngang. Người đàn ông cao to cường tráng để một đứa trẻ ngồi trên vai. Người phụ nữ thì cười dịu dàng nhìn hai bố con nô đùa với nhau.

Thẩm Tri Ý nhìn cảnh tượng ấy đến ngẩn ngơ. Xe đã chạy qua rồi, cô vẫn đưa mắt nhìn theo.

Lệ Cảnh Minh cũng nhìn thấy họ, điều khác biệt giữa họ là Thẩm Tri Ý nhìn đôi vợ chồng, còn anh thì nhìn đứa trẻ.

Anh chợt nhớ đến một suy nghĩ trước đây của mình, ấy là để Thẩm Tri Ý mang thai đứa con của anh.

Sau khi Thẩm Tri Ý xuất viện, anh không hề dùng biện pháp tránh thai khi chạm vào cô, có khi trong bụng cô đã có con của anh rồi cũng nên.

Một khi con người ta đã có suy nghĩ này thì sẽ tiếp nhận rất nhanh. Dường như anh đã bắt đầu nôn nóng được nhìn thấy đứa con được sinh ra từ bụng Thẩm Tri Ý rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK