Nghĩ đến việc chưa từng ăn những món do Thẩm Tri Ý nấu trong suốt bốn năm qua, Lệ Cảnh Minh cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng may mà vẫn chưa muộn.
Lệ Cảnh Minh lại gắp một miếng sườn xào chua ngọt đã rút xương, nhấp vào miệng toàn là vị nước thịt chua chua ngọt ngọt, rất ngon.
Anh đã ăn bữa cơm này một cách rất thoả mãn. Bình thường anh hay ăn ít hơn vào bữa tối, nhưng hôm nay lại ăn đến hai bát, một bàn thức ăn đều được anh ăn hết.
Thẩm Tri Ý ăn rất ít, nửa bát cơm thôi đã no rồi.
Thím Vương dọn bát vào bếp rửa. Thẩm Tri Ý đổ đầy mồ hôi, muốn tắm sớm để còn ngủ nghỉ. Trên người cô đầy vết thương, chỉ có thể dùng nước lau qua.
Tuy Thẩm Tri Ý không nói gì, nhưng Lệ Cảnh Minh lại biết hết suy nghĩ của cô. Nghỉ ngơi xong, anh bèn bế cô lên lầu, để sẵn nước nóng trong bồn tắm, chỉ chờ cô vào tắm.
Thẩm Tri Ý cầm theo quần áo, chỉ ra cửa, “Anh ra ngoài đi”.
“Trên người cô, có chỗ nào mà tôi chưa từng nhìn thấy à?”, nói đoạn, tay anh đã vươn ra bế cô lên.
Bây giờ Thẩm Tri Ý rất ghét bị anh chạm vào. Cô đấm lên vai anh, giãy giụa nói, “Tôi tự tắm”.
Lệ Cảnh Minh chính là một con sói, trước giờ chưa từng quan tâm đến cảm nhận của cô. Giờ mà cởi đồ ra và chỉ có hai người ở trong phòng, thì ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Đối với hạng đàn ông nguy hiểm này, cô tránh được sẽ tránh ngay.
“Đừng giãy, kẻo lại chảy máu nữa”, Lệ Cảnh Minh ôm cô vào lòng, cởi quần áo trên người cô ra.
Quần áo cô rộng rãi, cực kỳ dễ cởi. Lệ Cảnh Minh kề sát Thẩm Tri Ý, hơi thở rất gần, ngón tay thuôn dài cởi cúc áo ra, đầu ngón tay vô tình sượt qua xương đòn của cô.
Thẩm Tri Ý sởn da gà, cà người hệt như con mèo xù lông, vùng vẫy tới lui nhe nanh múa vuốt cũng chẳng thoát được.
Bầu không khí giữa hai người đột ngột thay đổi, dấu hiệu cho thấy lửa sắp bén. Ánh mắt loé sáng đầy nguy hiểm.
“Cô mà còn động đậy thì không chỉ đơn giản là tắm rửa thôi đâu, có tin không?”.
Nhận được tín hiệu nguy hiểm này, Thẩm Tri Ý không dám cử động nữa, hàng mi đen nhánh không ngừng run lên.
Cuối cùng người phụ nữ trong lòng anh cũng ngoan ngoãn hơn. Lệ Cảnh Minh thuận lợi cởi quần áo cô ra. Trên người Thẩm Tri Ý có rất nhiều vết thương, nghiêm trọng nhất chắc là ở đầu gối, ngoài ra còn có nhiều vết thương do va đập. Làn da trắng trẻo mịn màng khiến những vết bầm tím ấy nổi bật một cách đầy gai mắt.
Gò má Thẩm Tri Ý đỏ bừng, thân nhiệt cô cũng cao, ấm sực, lại còn mịn màng hồng hào.
Yết hầu của Lệ Cảnh Minh chuyển động, quai hàm căng chặt, lòng hơi nôn nao.
Lệ Cảnh Minh ôm cả cơ thể trơn nhẵn của Thẩm Tri Ý vào phòng tắm, cẩn thận đặt cô vào bồn tắm, gác hai chân cô lên thành bồn tắm để vết thương không bị dính nước và viêm nhiễm. Song hai bàn tay bị thương lại không chịu để ra ngoài, cứ ngượng ngùng chắn trước ngực, hệt như một cô bé vậy.
Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo lên đỉnh đầu, “Che cái gì, sờ thì cũng sờ rồi, còn sợ tôi nhìn à?”
Thấy anh nhếch môi cười trêu chọc, Thẩm Tri Ý vừa thẹn vừa giận.