Mới sáng sớm Thẩm Tri Ý đã tỉnh, khắp người đều là cảm giác đau nhức vì vận động quá độ.
Đây chính là cảm giác sau khi vui sướng phóng túng nhất thời, xong việc khó mà thu dọn tàn cục, trong không khí dường như vẫn còn mùi vị của cuộc ân ái.
Trời đã sáng, ánh mặt trời bị tấm rèm cửa dày cộp che lại, ánh sáng le lói chiếu xuyên qua khe hở vào bên trong. Trong phòng nửa sáng nửa tối, Thẩm Tri Ý bước tới kéo rèm cửa ra, đưa mắt trông về nơi xa rồi hít sâu.
Thẩm Tri Ý quay người mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ công sở, mặc được một nửa thì đột nhiên nhìn thấy một hộp thuốc bên trong thùng rác.
Cô bước ra nhặt lên xem, đây không phải là thuốc tránh thai mà cô đã uống tối hôm qua sao? Cô nhớ là cô để bên trong ngăn tủ mà nhỉ.
Giờ nó lại xuất hiện bên trong thùng rác, không cần nghĩ cũng biết là Lệ Cảnh Minh vứt bỏ.
Thẩm Tri Ý siết chặt hộp thuốc, nghiến răng cắn môi dưới, mãi tới khi cắn ra dấu răng thì cô mới buông lỏng.
Cô nghĩ tới cơn ác mộng tối qua, nghĩ tới ánh mắt Lệ Cảnh Minh nhìn cô trong đêm, Thẩm Tri Ý đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Một luồng khí lạnh truyền từ gan bàn chân lên tới lòng bàn tay, cô ngồi xổm xuống đất, bởi vì sợ hãi mà cả người phát run.
Bởi vì hiểu quá rõ Lệ Cảnh Minh là loại người như thế nào nên cô mới lo sợ ác mộng thành thật, Lệ Cảnh Minh là một kẻ hết sức vô tình, anh không hề thích thú gì với cô, chỉ có tính chiếm hữu mà thôi.
Giống như con diều giữ trong tay, lúc thả lỏng lúc siết chặt, cô bay rất cao thế nhưng vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay anh, cô đang liều mạng vùng vẫy còn Lệ Cảnh Minh thì chỉ đang chơi đùa.
Lệ Cảnh Minh nắm giữ quyền thế đã lâu chỉ đơn giản là không thích cảm giác mất kiểm soát, vậy nên con cái đối với anh mà nói chỉ là một công cụ để khống chế cô. Còn về việc ai nuôi, tương lai sẽ thế nào, xảy ra vấn đề gì đều không nằm trong phạm vi suy xét của anh.
Cô rất sợ, thật sự rất sợ.
Thẩm Tri Ý nghĩ tới một bộ phim mà cô từng được xem, nữ chính bị gạt bán vào trong núi, ban đầu vẫn muốn trốn chạy. Sau này bị người ta nhốt trong nhà và mang thai thì suy nghĩ tháo chạy cũng hoàn toàn biến mất.
Vậy nên có những lúc sự giam cầm về tinh thần còn đáng sợ hơn cả thân xác, một khi con người đã chấp nhận số phận thì dù có mọc thêm cánh cũng không bay đi đâu nổi.
Cô sẽ trở thành nhân vật nữ chính trong bộ phim kia, nếu như Lệ Cảnh Minh thật sự muốn cô mang thai thì cô căn bản không có năng lực cự tuyệt.
Giống như cơn ác mộng mà cô đã mơ thấy, bị nhốt trên giường giống như một con súc vật, nhìn bụng mình ngày một lớn hơn…
Đồng hồ báo thức trong điện thoại đột nhiên vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, Thẩm Tri Ý lau sạch hộp thuốc rồi lại bỏ vào trong ngăn kéo.
Thẩm Tri Ý rất muốn gạt bỏ cảnh tượng cô sinh con ra khỏi đầu, thế nhưng càng cố gạt bỏ thì nó lại càng không biến mất, cảnh tượng đó thậm chí còn ngày càng rõ nét hơn.
Chu Tiêu làm món trứng lòng đào cho bữa sáng, cô vẫn luôn ăn loại trứng này. Nhưng vào lúc cái dĩa cắm xuống khiến cho lòng đỏ trứng gà chảy ra ngoài, cơ thể cô đột nhiên xuất hiện phản ứng cực mạnh, cô ôm lấy miệng chạy vào nhà vệ sinh rồi nôn thốc nôn tháo.
Cô nôn cả ra máu, sợ Chu Tiêu phát hiện ra, Thẩm Tri Ý vừa nôn vừa xả nước.
Chu Tiêu lại nghĩ nhiều, cho rằng Thẩm Tri Ý nôn là vì đã mang bầu.
Cô ta đứng trước cửa phòng vệ sinh dỏng tai lên nghe động tĩnh bên trong. Thấy Thẩm Tri Ý nôn thốc nôn tháo thì không khỏi lo lắng, cô ta rót một ly nước ấm, đợi Thẩm Tri Ý ra ngoài thì đưa cho cô.
“Cô Thẩm, uống chút nước nóng đi”.
Thẩm Tri Ý nôn xong thì hơi mỏi mệt, hai tay đều run lẩy bẩy, cô nhận lấy ly nước rồi cố gắng nói một câu: “Cảm ơn”.
Chu Tiêu nhìn cô uống nước, hỏi: “Cô Thẩm, có phải cô có tin vui rồi không?”
Thẩm Tri Ý nhíu mày, nghe không hiểu ý trong lời nói của cô ta: “Tin vui gì?”
Chu Tiêu “ôi chao” một tiếng: “Chính là có thai ý”.
“Tôi không có thai”.
“Thế thì tại sao cô lại nôn ghê như vậy, lẽ nào cô mắc bệnh dạ dày rồi?”, Chu Tiêu nhìn sắc mặt trắng bệch của Thẩm Tri Ý: “Không được, tôi phải gọi bác sỹ Giang tới đây một chuyến”.
Chu Tiêu là một người nóng vội, một mặt thật sự lo lắng cho Thẩm Tri Ý, một mặt lo sợ Lệ Cảnh Minh trở về sẽ hỏi tội cô ta nên cô ta lập tức rút điện thoại ra.
Thẩm Tri Ý giơ tay ngăn cô ta lại: “Không cần gọi, tôi có thuốc đau dạ dày”.
“Nhưng mà…”
Thẩm Tri Ý nói: “Tôi thật sự không sao, chỉ là bệnh cũ thôi, cô đừng nói cho Lệ Cảnh Minh biết là được”.
“Tại sao lại không được nói cho tổng giám đốc Lệ biết?”, Chu Tiêu không hiểu, đây là lần đầu tiên cô ta được thấy kiểu vợ chồng như vậy, lúc gần lúc xa, rõ ràng khó chịu như vậy mà tại sao lại không nói cho chồng mình biết? Lẽ nào cô không muốn được người khác quan tâm hay sao?
“Chỉ là không muốn khiến anh ấy phải lo lắng”, Thẩm Tri Ý nói dối: “Lúc nào cô biết yêu thì sẽ hiểu được thôi”.