Mục lục
Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Anh không được sờ lung tung”.  

 

“Ai thèm sờ cô”, Lệ Cảnh Minh ngoài miệng thì châm chọc, nhưng đôi mắt đen láy bình lặng kia đã thay đổi.  

 

Đã lớn ngần này, nhưng Lệ Cảnh Minh chưa từng hầu hạ ai bao giờ. Anh làm ướt tóc cho Thẩm Tri Ý, lấy dầu gội ra, tạo bọt rồi nhẹ nhàng xoa bóp trên đỉnh đầu cô, xoa từng chút từng chút một.  

 

Dầu gội chảy vào mắt, Thẩm Tri Ý thấy cay mắt quá nên phải nhắm lại. Mất đi thị giác khiến cô càng xấu hổ hơn.  

 

Lệ Cảnh Minh gội đầu cho Thẩm Tri Ý rất nhanh, sau đó dùng cách tương tự để tắm cho cô.  

 

Ban đầu còn chưa có cảm giác gì, nhưng lần này chạm vào, đôi mắt anh lập tức bừng lên ngọn lửa. Anh hít thở vài hơi mới dằn lại được cảm xúc hỗn loạn của mình. Thẩm Tri Ý quá yếu ớt, nếu anh thật sự làm mấy chuyện đó thì có khác gì cầm thú.  

 

Cơ thể ấm nóng của Thẩm Tri Ý dần dần cảm nhận được thân nhiệt của anh, thậm chí làn da trần còn cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của đối phương.  

 

Thẩm Tri Ý vừa xấu hổ vừa tức giận. Sự sỉ nhục này còn nhục nhã hơn việc anh bắt cô quỳ gối ngoài đường.  

 

Lệ Cảnh Minh đang xoa lưng cho Thẩm Tri Ý thì bỗng nhìn xuống làn nước, thấy một mảng tím xanh trên sống lưng cô.  

 

 

 

Lệ Cảnh Minh vừa đưa tay chạm nhẹ một cái, cơ thể Thẩm Tri Ý lập tức cứng đờ, căng lên thấy rõ.  

 

Đó là vị trí nhạy cảm của Thẩm Tri Ý, bị Lệ Cảnh Minh chạm vào như điện giật. Gương mặt đỏ bừng, cô vội cong người tránh đi, thế là ngã nhào xuống nước. Cô bị sặc nước, tức ngực, đau dạ dày, hơi buồn nôn.  

 

Lệ Cảnh Minh đỡ cô dậy: “Cô giãy cái gì?”  

 

Thẩm Tri Ý dụi đôi mắt cay xè, vừa vùng vẫy vừa rít ra từ chữ một qua kẽ răng: “Lệ Cảnh Minh, anh đừng tuỳ tiện chạm vào người tôi được không?”  

 

Có người đẹp trong lòng, ai mà chẳng rung động? Nét mặt của Lệ Cảnh Minh ôn hoà hơn mọi khi rất nhiều. Nhìn người phụ nữ tức giận hệt một con chuột hamster đang ngồi trong lòng mình, anh buồn cười bảo: “Chạm vào thì đã sao?”  

 

“Buồn nôn”, vẻ ghét bỏ lộ rõ trong đôi mắt Thẩm Tri Ý.  

 

Lệ Cảnh Minh thu lại nét cười ở khoé môi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của cô, giọng nói vừa lãnh đạm vừa lạnh lùng: “Chạm một tí thôi đã buồn nôn. Thế nếu tôi chạm vào cả người cô thì cô định chặt tay tôi hay lột da chính mình?”  

 

Lời vừa dứt, vẻ mặt của Lệ Cảnh Minh khi nhìn Thẩm Tri Ý cũng dần dần trở nên u ám, khí thế bức bách bao phủ quanh người cô.  

 

Thẩm Tri Ý siết chặt hai tay lại, không hề để ý đến vết thương trên tay, sắc đỏ lan dần trên băng gạc.  

 

Lệ Cảnh Minh nhìn thấy cảnh đó, lập tức thả tay khỏi eo Thẩm Tri Ý và kiểm tra tay cô, có máu chảy ra.  

 

Không biết có phải do hoảng sợ khi nghe những lời vừa rồi của Lệ Cảnh Minh hay không, cả cơ thể của Thẩm Tri Ý trở nên cứng đờ, gò má ửng hồng tái hẳn đi dưới ánh đèn. Một dáng vẻ đầy bối rối và chán nản, bờ vai khẽ run lên, nước trên tóc chảy dọc theo gò má rồi nhỏ xuống.  

 

Nhìn dáng vẻ ấy của cô, Lệ Cảnh Minh không nói được gì, cứ để lửa giận cuộn trào trong lồng ngực, không có chỗ trút ra.  



Sau khi cả hai yên lặng hồi lâu, Lệ Cảnh Minh hít một hơi thật sâu, vươn tay lấy chiếc khăn phủ trên đầu cô ra: “Tôi chỉ muốn xem vết thương trên sống lưng của cô thôi”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK