Mục lục
Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cô nghĩ là ai thì là người đó đó", cô chưa bao giờ chịu nổi cảnh bị người khác bắt nạt, vốn nước sông không phạm nước giếng, nhưng Hạ Minh Nguyệt cứ chọc vào cô.  

 

"Hạ Minh Nguyệt, có thời gian thì cô quấn lấy Lệ Cảnh Minh đi, tốt nhất là hút cạn anh ta, như vậy tôi cũng thoải mái hơn nhiều".  

 

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, chắc là người đưa đồ ăn đến rồi, Thẩm Tri Ý chẳng thèm để ý đến cô ta, đang định rời đi Hạ Minh Nguyệt liền cao giọng mắng.  

 

"Thẩm Tri Ý cô là đồ của nợ!"  

 

Thẩm Tri Ý dừng bước.  

 

Giọng nói chua ngoa của Hạ Minh Nguyệt tiếp tục vang lên: "Thẩm Tri Ý cô là đồ nặng nợ, kết hôn với Cảnh Minh bốn năm mà chẳng kiếm chác được gì, còn khiến nhà họ Thẩm táng gia bại sản, đúng rồi, cô biết tại sao bố cô nhảy lầu chết không?"  

 

Sắc mặt Thẩm Tri Ý tái mét, cô cuộn chặt nắm đấm, ép bản thân phải bình tĩnh lại, há miệng hỏi: "Tại sao?"  

 

Hạ Minh Nguyệt mím môi, mỉm cười thâm độc: "Chẳng sao cả, chẳng qua tôi đưa cho ông ta xem mấy lời lẽ sỉ nhục cô trên mạng thôi, thuận tiên nói cho ông ta tin nhà họ Thẩm đã phá sản, sức chịu đựng của ông ta vốn kém, nên trên đường đến phiên tòa thứ hai, ông ta đã nhảy lầu".  

 

Tròng mắt Thẩm Tri Ý mở lớn, hai bàn tay nằm trên bắp đùi cuộn chặt, đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay nhưng cô vẫn chẳng cảm thấy gì.  

 

Khuôn mặt Hạ Minh Nguyệt từ từ trở nên vặn vẹo: "Đúng là đáng tiếc, năm nay bố cô chưa đến năm mươi, ông ta vốn không cần chết, tiếc là lại trở thành vật hy sinh của cô và Cảnh Minh".  

 

 

 

Thẩm Tri Ý run rẩy, cô phải dựa vào tường mới đứng vững nổi.  

 

Cô đoán được cái chết của bố mình có liên quan đến Lệ Cảnh Minh, nhưng không ngờ sự thật lại tàn khốc đến vậy.  

 

Vật hy sinh, cái giá này quá lớn, vì một ván cược mà cô đã mất đi tất cả.  

 

Hạ Minh Nguyệt cười trên nỗi đau khổ của người khác, tiếp tục giễu cợt nói: "Thẩm Tri Ý, cô nói xem cô có đúng là thứ nặng nợ không? Cô đúng là đáng đời! Bây giờ không còn nhà họ Thẩm, cô còn chẳng bằng một con ăn mày, cô chỉ là một con chó hoang thôi".  

 

Thẩm Tri Ý nhìn gương mặt cao ngạo của cô ta, giơ tay tát cho cô ta một cái, trong căn phòng khách trống không, cái tát vô cùng vang dội, cô dùng tất cả sức lực của mình, Hạ Minh Nguyệt không chuẩn bị kịp nên ngã xuống đất.  

 

Cô ta ôm mặt, không tin nổi nói: "Cô đánh tôi, cô có tin tôi nói cho..."  

 

"Bốp!", cô ta còn chưa nói xong, nửa mặt bên kia đã ăn tát.  

 

Thẩm Tri Ý dùng rất nhiều sức, đánh đến mức tay mình đỏ lên, ánh mắt cô lạnh như băng, thâm độc vô cùng: "Đánh cô thì sao? Hôm qua tôi còn chịu hai cái tát thay cô, cô hại tôi chịu oan".  

 

Nước mắt Hạ Minh Nguyệt chực rơi, đau đớn vô cùng, cũng có thể là vì tức quá nên khóc, cô ta ngồi bệt xuống đất chỉ vào Thẩm Tri Ý mà mắng: "Thẩm Tri Ý, cô là đồ tiện nhân".  

 

Hạ Minh Nguyệt khóc lóc trông cực kỳ đáng thương, Thẩm Tri Ý nhìn chằm chằm cô ta, lạnh lùng cười nói: "Hạ Minh Nguyệt, cô đừng khóc nữa, chiêu này chỉ dùng được với Lệ Cảnh Minh thôi, với tôi thì còn lâu!"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK