Mục lục
Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lệ Cảnh Minh vẫy tay, người đàn ông bỏ con dao xuống, Trần Gia Hành mới thở phào nhẹ nhõm.  

 

Lệ Cảnh Minh: "Gọi điện thoại bảo hắn đưa các bản thỏa thuận đến đây”.  

 

Trần Gia Hành đâu dám không nghe theo, gã lập tức đọc ra một dãy số. Sau khi cấp dưới của Lệ Cảnh Minh bấm số, gã liền cử người gửi bản thỏa thuận mà Thẩm Tri Ý đã ký theo ý của Lệ Cảnh Minh.  

 

Sau nửa tiếng chờ đợi, chuông điện thoại vang lên. Người đàn ông đi ra ngoài lấy thỏa thuận và giao cho Lệ Cảnh Minh một cách cung kính.  

 

Đây là tài liệu gốc, Lệ Cảnh Minh nhìn nét chữ quả nhiên là của Thẩm Tri Ý, trên đó còn có dấu vân tay.  

 

Anh nhanh chóng lướt qua những dòng chữ trên bản thỏa thuận, cùng với từng dòng chữ trong tầm mắt, anh càng siết chặt trang giấy hơn.  

 

Sao Thẩm Tri Ý có thể ký thỏa thuận bán thân kiểu này được chứ? Để giúp Thẩm Tu Lễ trả hết số tiền mười triệu tệ mà cô đã đồng ý ngủ cùng Trần Gia Hành một đêm!  

 

Trần Gia Hành thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy bản thỏa thuận. Gã không dám chắc bản thỏa thuận này sẽ có tác dụng lớn đến mức nào nhưng nhìn sắc mặt của Lệ Cảnh Minh thì có lẽ anh đã tin rồi.  

 

Trần Gia Hành chỉ muốn cứu lấy mạng sống và bộ phận bên dưới của mình.  

 

Lệ Cảnh Minh trầm mặc không nói lời nào, ánh mắt hung tợn nắm chặt tờ giấy thỏa thuận trong tay.  

 

Anh đã đọc nội dung khoảng hai trăm chữ này không biết bao nhiêu lần, càng xem ngọn lửa giận trong lòng càng bùng cháy.  

 

Thẩm Tri Ý, Thẩm Tri Ý, Thẩm Tri Ý! Anh niệm ba chữ này trong lòng, nghiến răng chặt hơn mỗi khi đọc chúng.  

 

"Tổng giám đốc Lệ, do Thẩm Tri Ý tự nguyện nên không liên quan gì đến tôi. Anh có thể tha cho tôi được không? Tôi đảm bảo sau này sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa”.  

 

Lệ Cảnh Minh ngẩng đầu, đôi mắt u ám khiến người khác sợ hãi: "Chỉ có người chết mới không thể xuất hiện ở trước mắt tao”.  

 

"Tổng giám đốc Lệ, tôi sai thật rồi, tôi sai rồi, làm ơn tha cho tôi", Trần Gia Hành không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì tiếp theo. Gã bị nhấn chìm trong nỗi sợ hãi từng chút từng chút một. Đầu óc của gã tê dại, mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ có thể lặp đi lặp lại câu nói tôi sai rồi.  

 

Một câu tôi sai rồi có thể bù đắp tội nghiệp của gã được sao? Mơ đẹp đấy.  

 

Cho dù bản thỏa thuận là do Thẩm Tri Ý tự nguyện ký thì đã sao? Chẳng lẽ những vết thương trên người cô cũng là do chính cô gây ra?  

 

Trần Gia Hành khóc lóc như một con chó khiến người khác hơi buồn nôn. Lệ Cảnh Minh nghĩ đến nỗi đau mà Thẩm Tri Ý phải gánh chịu trong tay gã, lập tức xé nát bản thỏa thuận rồi ném xuống đất, dặn dò cấp dưới: “Kéo đầu hắn lên”.  

 

Nỗi sợ hãi đến từ những điều mình không biết. Còn khi đôi mắt bị che mờ trong bóng tối, không còn nhìn thấy gì thì nỗi sợ hãi sẽ lên đến cực điểm.  

 

Trần Gia Hành khóc lóc không ngừng, tiếp đó cơ thể của gã trở nên lạnh lẽo. Ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không thốt lên được đã ngất lịm đi.  

 

Máu rơi xuống đất thành một đường uốn lượn, mùi máu tanh xung quanh càng nồng nặc.  

 

"Tổng giám đốc Lệ, có cần đánh thức hắn không?"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK