Mục lục
Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Có nói thêm về chế độ ăn uống thì Lệ Cảnh Minh cũng không hiểu, bác sĩ Giang ngẫm nghĩ giây lát bèn trả lời: “Tôi sẽ gửi thực đơn vào email cho anh”.  

 

“Ừ”.  

 

Lệ Cảnh Minh gọi thím Vương lại, đưa đơn thuốc Đông y cho đối phương: “Ngày mai thím đến hiệu thuốc Đông y, mua thuốc theo đơn này rồi sắc cho Tri Ý uống. Nhớ phải nhìn cô ấy uống đấy”.  

 

Thẩm Tri Ý cực kỳ sợ đắng, đến thuốc Tây còn chẳng chịu uống, nữa là nước thuốc Đông y đen ngòm ấy. Chỉ sợ là không canh chừng thì cô ấy sẽ đổ hết số thuốc sắc ấy.  

 

Bác sĩ Giang nhìn đồng hồ: “Tổng giám đốc Lệ à, tôi xin phép về trước”.  

 

Lệ Cảnh Minh gật đầu, dặn dò thím Vương: “Thím tiễn bác sĩ Giang nhé”.  

 

Nhất thời, người trong phòng ngủ đều đi khỏi. Lệ Cảnh Minh cũng đến trò chuyện với Hạ Minh Nguyệt một lúc, dỗ dành cô ta xong thì lại về phòng Thẩm Tri Ý.  

 

Khi một người nào đó bị bệnh, dù có là người kiên cường đến mấy cũng sẽ để lộ vài phần yếu đuối. Giống như Thẩm Tri Ý bây giờ vậy, căn phòng quá yên tĩnh, trong phòng chỉ mở một ngọn đèn, ánh sáng mờ tối.  

 

Vốn dĩ cô có thể cố chịu đựng, kết quả lại bị Lệ Cảnh Minh giày vò, vừa nôn lại vừa khám bác sĩ, xong xuôi rồi cũng chẳng nhận được một lời quan tâm. Cô bỗng cảm thấy tủi thân lắm, chun mũi vùi mặt vào chân, khe khẽ run lên.  

 

Lệ Cảnh Minh vừa về phòng đã thấy Thẩm Tri Ý vùi cả đầu vào chăn, trùm kín như bưng, anh nhìn thôi còn thấy ngột ngạt.  

 

Anh đi đến gần, vươn tay nhón lấy cổ Thẩm Tri Ý để kéo cô ra khỏi chăn.  

 

Da thịt của Thẩm Tri Ý rất trắng, cần cổ vừa bị nhón nhẹ một cái thôi đã ửng lên. Cô co mình, chớp mắt ậm ừ nói: “Tôi khó chịu”.  

 

“Tôi biết, nhưng cô vùi mặt vào chăn thế này còn khó chịu hơn”, Lệ Cảnh Minh dém chăn cho cô.  

 

Nhìn gương mặt trắng trẻo nhỏ nhắn ấy của cô, anh lại không kìm được mà đưa tay ve vuốt. Thẩm Tri Ý lúc bệnh ngoan ngoãn hơn rất nhiều, trong nhất thời, anh đã nghĩ mọi chuyện đã quay về như ngày trước.  

 

Anh nghĩ, nếu Thẩm Tri Ý chỉ khi đau bệnh mới ngoan như vậy, thế thì cứ bệnh cũng được.  

 

Lệ Cảnh Minh là người cực đoan như vậy đấy. Anh muốn kiểm soát mọi thứ của Thẩm Tri Ý, không chỉ muốn quãng đời còn lại của cô mà còn muốn thể xác và trái tim cô, thậm chí cô có thoải mái hay không cũng phải theo ý anh.  

 

Tối nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, nhưng nhìn đồng hồ mới thấy vẫn chưa muộn lắm, chỉ hơn mười giờ thôi.  



Lệ Cảnh Minh thường ngủ trước mười một giờ. Anh đi tắm, nhận được một cuộc điện thoại nên đến phòng làm việc để xử lý công chuyện. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK