Sau khi biết được tình trạng của Thẩm Tri Ý, những lời của bác sĩ tâm lý cũng giúp Lệ Cảnh Minh bình tĩnh hơn phần nào.
Lệ Cảnh Minh cầm theo đơn thuốc, không dám chậm trễ bèn đến hiệu thuốc để xếp hàng mua thuốc, trên hộp thuốc ghi là liều lượng dùng cho một ngày.
Sau khi trở về, Lệ Cảnh Minh thấy Tô Miễu đang đứng ở hành lang, xung quanh là năm sáu người, vừa có bệnh nhân vừa có người nhà bệnh nhân, trông như đang sốt ruột bàn bạc gì đó với cô ấy.
Trên gương mặt thanh tú lãnh đạm của Tô Miễu hiếm khi lại ánh lên vẻ lo ngại.
Lệ Cảnh Minh không biết đã xảy ra chuyện gì, đứng xa quá nên không nghe rõ. Khi đến gần, anh mới nghe được đám người họ đang bàn về Thẩm Tri Ý.
Thấy Lệ Cảnh Minh xuất hiện, một người phụ nữ trung niên liền rảo bước đến trước mặt anh, giọng chất vấn: “Cậu là người nhà của bệnh nhân phòng này?”
Vẻ mặt của Lệ Cảnh Minh vẫn không thay đổi: “Chuyện gì?”
“Còn chuyện gì nữa?”, không ngờ người kia lại cười giễu, “Cả tối hôm qua cô ta lên cơn điên, làm ồn đến người khác, cũng chẳng biết điên lên rồi có làm người ta bị thương hay không nữa. Bệnh gì thì nên nằm viện đó, phòng bệnh dành cho bệnh tâm thần ở toà kế bên đấy”.
“Bệnh nhân tâm thần thì sang viện tâm thần đi, kẻo lại làm người khác bị thương”.
“Đúng rồi đấy, ở đó có thiết bị y tế chuyên nghiệp điều trị bệnh tâm thần cũng thuận tiện hơn”.
Hoá ra đám người tụm năm tụm bảy ở đây vì muốn Thẩm Tri Ý chuyển đi. Sắc mặt của Lệ Cảnh Minh càng lúc càng kém. Đôi đồng tử như chim ưng đầy u ám khiến người ta nhìn mà phát sợ. Đám bệnh nhân và thân nhân vốn đang hung hãn vây quanh anh, thấy vậy cũng dè dặt lui về sau.
“Chuyển hay không, không đến lượt các người chen mồm vào!”, vẻ mặt của Lệ Cảnh Minh rất lạnh lùng. Với tài chính của Lệ thị, nếu họ dám chọc anh nổi cáu, anh sẽ mua luôn cả cái bệnh viện này. Đến lúc ấy xem ai mới là kẻ phải cút.
Toàn thân Lệ Cảnh Minh toát ra sự lạnh lẽo. Đám người trước mặt anh đều ăn mềm sợ cứng, mới bị nói vài câu đã sợ sệt bất an cúi gằm mặt, sau đó thì tản đi hệt như chạy trốn.
Tô Miễu nhìn theo bóng lưng họ, đoạn cất lời: “Nếu tình trạng của Thẩm Tri Ý không có chuyển biến tốt thì chắc chắn sẽ phải chuyển cô ấy đến toà kế bên”.
Lệ Cảnh Minh trừng mắt nhìn cô ấy.
“Anh trợn mắt với tôi cũng vô dụng. Họ nói đúng. Thiết bị y tế và thuốc men ở bên đó đều thuận tiện hơn nhiều, cũng phù hợp với tình trạng của cô ấy. Tôi hy vọng anh có tâm lý chuẩn bị, đừng hại cô ấy nữa”, Tô Miễu ngoảnh đầu lạnh nhạt nói.