Mục lục
Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Như vậy nhanh hơn chút”, Lệ Cảnh Minh ôm Hạ Minh Nguyệt gần như chạy về phía trước, ai không biết thì còn tưởng rằng người mà anh ôm trong lòng sắp chết tới nơi.

Trái tim rộn ràng của Hạ Minh Nguyệt lập tức trầm xuống, cô ta nhìn hàm dưới căng thẳng của Lệ Cảnh Minh, biết rằng tất cả mọi nỗi lo lắng của anh đều dành cho Thẩm Tri Ý.

Lệ Cảnh Minh đi thẳng vào trong phòng lấy máu, nói với y tá ban nãy: “Người tới rồi, không cần kiểm tra máu”.

“Ngồi bên này, tôi lập tức lấy máu”.

Mặc dù Lệ Cảnh Minh nói không cần kiểm tra máu, nhưng y tá vẫn cẩn thận kiểm tra, xác định nhóm máu đúng và không có bệnh gì thì mới bắt đầu rút máu, rút tổng cộng 500ml.

Hạ Minh Nguyệt thấy hơi chóng mặt, dựa trên bàn, nhắm mắt nhíu mày với vẻ không thoải mái.

Tốc độ rút máu rất nhanh, sau khi đủ 500ml, y tá mau chóng đưa tới phòng cấp cứu.

Máu được mang tới kịp thời, nếu như muộn thêm năm phút thì Thẩm Tri Ý sẽ hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê.

“Cảnh Minh, em thấy hơi chóng mặt, không thoải mái”, đây là di chứng để lại sau khi rút máu.

Lệ Cảnh Minh lo lắng cho tình hình của Thẩm Tri Ý, nhưng cũng không thể để mặc Hạ Minh Nguyệt được, anh do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định ở bên cạnh Hạ Minh Nguyệt.

Lệ Cảnh Minh đặt hai phòng bệnh để tiện chăm sóc cùng lúc, hai căn phòng ở ngay sát nhau. Sau khi thím Vương nộp viện phí xong, anh lập tức bế Hạ Minh Nguyệt vào trong phòng bệnh.

“Còn khó chịu không?”, Lệ Cảnh Minh hỏi.

“Vẫn ổn”, Hạ Minh Nguyệt yếu ớt lắc đầu, lại nói: “Em không sao rồi, anh đi xem Thẩm Tri Ý đi, chỗ em có thím Vương là được rồi”.

Hạ Minh Nguyệt đã nói như vậy nên Lệ Cảnh Minh cũng không nán lại thêm, anh lấy ra một cái thẻ ngân hàng từ trong ví, đưa cho thím Vương rồi nói: “Thím ở đây chăm sóc Minh Nguyệt cho tốt, thiếu cái gì thì nói với y tá, thẻ cứ quẹt tuỳ ý”.

Thím Vương nhận lấy thẻ, đợi Lệ Cảnh Minh rời đi, bà ta mới hỏi với vẻ khó hiểu: “Cô Hạ, sao cô lại để tổng giám đốc Lệ đi thế? Lẽ nào cô không muốn cậu ấy ở bên cạnh cô sao?”, bà ta tin rằng chỉ cần một câu nói của Hạ Minh Nguyệt thì Lệ Cảnh Minh tuyệt đối sẽ không rời đi.

“Tôi muốn chứ, nhưng biểu hiện bây giờ của tôi càng khoan dung thì Cảnh Minh sẽ càng áy náy, cũng thể hiện được Thẩm Tri Ý lòng dạ hẹp hòi, một mũi tên trúng hai đích”.

Hạ Minh Nguyệt thấy hơi mệt, nói một lát rồi nằm xuống giường ngủ thiếp đi.

Lúc Lệ Cảnh Minh vội vàng quay lại phòng cấp cứu, Thẩm Tri Ý vừa được đẩy ra ngoài. Cô được đắp một chiếc chăn mỏng, chỉ lộ ra gương mặt trắng bệch, đôi mắt xinh đẹp lúc này vẫn đang nhắm nghiền.

“Cô ấy sao rồi?”

Nữ bác sĩ trước mắt nhướng mắt lạnh lùng liếc nhìn anh, trong ánh mắt có đủ loại cảm xúc phức tạp, Lệ Cảnh Minh bị cô ấy nhìn tới mức sững sờ.

“Anh là chồng cô ấy à?”, lời này không giống với câu hỏi, nghe giọng điệu có phần chế nhạo.

Lẽ nào cô ấy quen biết anh, Lệ Cảnh Minh chẳng kịp nghĩ nhiều, gật đầu: “Ừ”.

“Sức khoẻ của vợ anh không được tốt, bây giờ sảy thai, cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng, e rằng sau này không thể mang thai được nữa”, giai đoạn đầu Thẩm Tri Ý uống quá nhiều thuốc tránh thai, cộng thêm bệnh ung thư dạ dày, lần này không dễ gì mới mang thai nhưng lại sảy thai ngoài ý muốn, khiến cho thành tử cung càng mỏng manh hơn.

Sau này dù có mang thai cũng rất dễ sảy thai, hơn nữa căn bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối của cô cũng chẳng có thời gian để mang thai được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK