Lệ Cảnh Minh động lòng với Thẩm Tri Ý, e rằng chính bản thân anh cũng không nhận ra.
Hạ Minh Nguyệt nhắm mắt lại, nghĩ đến âm thanh mà cô ta nghe thấy khi đứng bên ngoài căn phòng hôm nay, trái tim như bị dây thừng trói chặt rồi vặn xoắn. Cô ta siết chặt nắm tay lại, cảm thấy không cam tâm, lòng ngập tràn đố kỵ và giận dữ.
Tại sao Thẩm Tri Ý không nhảy lầu như bố cô đi? Tại sao cô không chết, tại sao vẫn muốn chiếm đoạt vị trí thuộc về cô ta?
Cô ta còn chẳng biết móng tay mình đã bấu vào lòng bàn tay từ khi nào. Bây giờ cô ta đã chuyển đến Bán Thành, ngày tháng còn dài lắm, cô ta có đủ thời gian để từ từ xử lý hết những thứ đang đe doạ mình, hôm nay chỉ là bước đầu tiên thôi.
Nghĩ thông suốt rồi, vẻ mặt căng thẳng của Hạ Minh Nguyệt mới chậm rãi biến mất. Cô ta mở mắt ra, ánh mắt lại trở về vẻ ngây thơ vô hại như trước.
“Em thấy sắc mặt của Thẩm Tri Ý không tốt lắm, có phải bị ốm rồi không ạ?”
“Cô ta thì đau ốm gì được chứ”, nói thì nói vậy, nhưng Lệ Cảnh Minh lại nhớ đến Thẩm Tri Ý. Dạ dày cô đang đau, hồi trưa lại chẳng ăn gì mấy, không biết bệnh dạ dày có tái phát không nữa…
“Cô ta không sao đâu. Em không cần lo cho cô ta, giữ gìn sức khoẻ là được”, tuy câu này để nói với Hạ Minh Nguyệt, nhưng phần nhiều là để anh an ủi chính mình.
Hạ Minh Nguyệt cắn nhẹ môi dưới, đôi mắt long lanh ngấn lệ, “Em có cảm giác cô ấy không chào đón em, hay em lại dọn đi nhé… Nhưng mà, em lại không nỡ xa anh”.
“Không cần dọn đi, căn nhà ấy đã đứng tên anh rồi, anh bảo em ở thì cứ ở”, việc để Hạ Minh Nguyệt và Thẩm Tri Ý sống chung với nhau, anh thừa nhận là mình ích kỷ, nhưng anh không cảm thấy sự sắp xếp này có gì không ổn.
Lệ Cảnh Minh và Thẩm Tri Ý chưa ly hôn, căn nhà ấy sang tên anh rồi, anh muốn xử lý thế nào mà chẳng được, không đến lượt Thẩm Tri Ý quyết định.
Hạ Minh Nguyệt gật đầu, dựa vào lòng Lệ Cảnh Minh, cảm thấy cực kỳ vừa ý, “Cảnh Minh à, anh thật tốt”.
Lệ Cảnh Minh đáp, “Nấu ăn ở nhà không tiện lắm, để anh bảo người làm chăm sóc cho em nhé”.
Hạ Minh Nguyệt hỏi, “Em có thể tự chọn không ạ?”
Lệ Cảnh Minh trả lời, “Ừ, vậy em tự sắp xếp cũng được”.
Lúc này, Hạ Minh Nguyệt cảm thấy cực kỳ hài lòng.tamlinh247.org.Online
Hai người ra ngoài cả buổi chiều. Hạ Minh Nguyệt đến trung tâm thương mại để mua chút đồ, rồi lại vòi Lệ Cảnh Minh đi xem phim cùng mình. Chờ đến khi họ xem xong thì trời đã tối.
Hạ Minh Nguyệt đề nghị, “Chúng ta ăn rồi hẵng về nhé? Chắc là Thẩm Tri Ý không chuẩn bị cơm tối đâu”.
Đây đúng là phong cách của Thẩm Tri Ý. Lệ Cảnh Minh gật đầu. Hạ Minh Nguyệt hiểu rõ sở thích của anh nên bèn chọn một nhà hàng món Tây.
Về đến Bán Thành đã là mười giờ rồi. Biệt thự tối om, quạnh quẽ như thể không có ai ở vậy. Lệ Cảnh Minh thấy không quen, khi bước chân vào phòng khách, anh thậm chí còn có cảm giác trống trải.
Rõ ràng có Hạ Minh Nguyệt ở bên cạnh, nhưng cô đơn lại bủa vây khắp nơi, bao bọc lấy anh.
Trước đây Lệ Cảnh Minh cũng từng về nhà lúc đêm khuya, nhưng lần nào Thẩm Tri Ý cũng sẽ để một ngọn đèn cho anh, còn lo rằng anh đói rồi vào bếp hâm nóng cơm cho anh. Nếu biết anh phải đi tiếp khách, cô sẽ ngồi trên xô pha trong phòng khách và lặng lẽ chờ anh, sau khi anh về sẽ mang canh giải rượu đến cho anh.
Lệ Cảnh Minh nhớ lại, lần gần nhất anh say rượu về nhà là hai tháng trước, rõ ràng chỉ mới đây thôi, nhưng anh lại có cảm giác đã mấy năm trôi qua rồi.
Thấy anh trầm tư, Hạ Minh Nguyệt nhẹ nhàng lay tay anh, “Cảnh Minh à, anh đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì”, Lệ Cảnh Minh nghiêng đầu nhìn cô ta, “Chắc em mệt rồi, tắm rửa trước đi. Hôm nay là ngày đầu tiên em về đây ở, nghỉ ngơi đi nhé”.
“Thế tối nay anh ngủ ở đâu ạ?”, Hạ Minh Nguyệt nửa khấp khởi nửa ngượng ngùng.
Nhưng rõ ràng Lệ Cảnh Minh không hiểu ý cô ta, “Anh về phòng ngủ”.
Gương mặt Hạ Minh Nguyệt trong nháy mắt đã cứng đờ. Vì không muốn để Lệ Cảnh Minh nhìn vẻ méo mó trong ánh mắt mình, Hạ Minh Nguyệt vội vã cúi gằm mặt, cố gắng dịu giọng, “Em biết rồi ạ, vậy em lên phòng tắm rửa trước nhé”.
Mỗi phòng ngủ đều có phòng tắm. Hạ Minh Nguyệt có ý đồ riêng, cố tình hé mở cửa để Lệ Cảnh Minh đi vào, thậm chí còn mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm cho tối nay.
Nhưng tắm rửa xong xuôi, cô ta ngồi đợi mãi mà vẫn chẳng thấy Lệ Cảnh Minh đâu cả. Tia hy vọng cuối cùng trong lòng thoáng chốc bị dập tắt, cô ta như bị xối nước lạnh vào đầu vậy. Hạ Minh Nguyệt đứng dậy mở cửa ra, thấy có một tia sáng yếu ớt giữa hàng lang tối mịt.
Lệ Cảnh Minh đang đứng trước cửa phòng Thẩm Tri Ý.
Hạ Minh Nguyệt cắn chặt môi dưới, đến khi nếm được vị máu mới nhả ra. Môi cô ta rất đau, nhưng có đau mấy cũng chẳng bằng nỗi đau trong lòng.
Bây giờ cô ta giống cái gì chứ? Giống một phi tử ở chốn hậu cung đang chờ được sủng hạnh, không phải, phi tử còn có danh phận, cô ta giống một ả nha đầu thông phòng hơn.
Hạ Minh Nguyệt càng thấy căm hận Thẩm Tri Ý hơn một chút.
…
Đứng trước cửa phòng, Lệ Cảnh Minh xoay tay nắm cửa để đẩy vào nhưng không mở được, rõ ràng bên trong đã khoá trái.
Lệ Cảnh Minh đã gõ ba lần mà vẫn không có ai đáp lại. Ánh mắt anh tối lại, gương mặt lộ rõ vẻ hung hiểm trong bóng đêm.
Rõ là Thẩm Tri Ý không muốn để anh vào, dù nghe tiếng gõ cửa cũng sẽ không đứng lên mở cửa.
Anh nhìn đồng hồ, thấy đã gần mười một giờ rồi. Nếu anh cất tiếng gọi, Thẩm Tri Ý không dậy mở cửa mà ngược lại, sẽ làm Hạ Minh Nguyệt tỉnh giấc.
Hạ Minh Nguyệt nắm chặt vào tay nắm cửa, đôi mắt khuất sâu khe cửa trông như rắn độc. Thấy Lệ Cảnh Minh xoay người, cô ta lập tức trốn vào phòng.
Hạ Minh Nguyệt cứ ngỡ rằng Lệ Cảnh Minh không vào phòng Thẩm Tri Ý thì sẽ đến chỗ mình. Vậy mà chờ một lúc lâu, cuối cùng cô ta lại nghe tiếng đóng cửa từ phòng bên cạnh.
Mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt Hạ Minh Nguyệt lại đỏ lên. Lệ Cảnh Minh thà ngủ ở phòng khách lạnh lẽo cũng không muốn đến chỗ cô ta.