Mục lục
Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Có lẽ là vì ánh nắng mặt trời nên trên người Lệ Cảnh Minh cũng thêm chút hương vị của nắng, nhất là ánh mắt dịu dàng mà ngày thường cô không dám nghĩ đến.  

 

Lệ Cảnh Minh nhìn xung quanh rồi nói: “Em muốn ăn gì?”  

 

Thẩm Tri Ý lắc đầu: “Không đói”.  

 

Lệ Cảnh Minh cau mày: “Em có bệnh về dạ dày, không ăn món chính sao mà được?”  

 

Phục vụ đưa menu sang, Lệ Cảnh Minh lật hai trang rồi gọi hai món đặc sản và một phần canh theo khẩu vị của mình.  

 

Nhà hàng này lên đồ ăn rất nhanh, không lâu sau đã mang đủ đồ ăn lên, Lệ Cảnh Minh múc cho Thẩm Tri Ý nửa bát canh như thường.  

 

Thẩm Tri Ý nhìn chằm chằm cái bát, cuối cùng cô hỏi thắc mắc luôn muốn hỏi khi ở trên đường: “Anh đang làm gì thế?”  

 

Lệ Cảnh Minh sửng sốt vô thức nói: “Hẹn hò, em không nhận ra sao?”  

 

Thẩm Tri Ý lắc đầu: “Lệ Cảnh Minh, anh không cần giả vờ đối xử tốt với tôi”, như thế càng ghê tởm hơn thôi.  

 

“Nói cứ như thể trước đây anh đối xử tệ bạc với em vậy”.  

 

Ánh mắt Thẩm Tri Ý hiện lên vẻ chế giễu không hề che giấu, Lệ Cảnh Minh đểu đến mức không tự biết mình, còn nghĩ mình là thánh nhân.  

 

Lệ Cảnh Minh bị ánh mắt của cô làm cho không được tự nhiên, cũng nghĩ đến điều gì, những lời vừa nói càng không có tự tin nữa: “Anh nói rồi, anh sẽ bù đắp cho em”.  

 

Xem ra anh không hề nghe lọt những lời cô đã nói ở trong xe, Thẩm Tri Ý lười nhìn anh.  

 

“Đợi ăn xong chúng ta đi xem phim, em thấy được không?”  

 

Thẩm Tri Ý ngước mắt lên nói: “Không được”, trước đây cũng không phải cô chưa từng nghĩ đến phố ẩm thực hẹn hò với Lệ Cảnh Minh, đi xem phim giống đôi người yêu bình thường nhưng Lệ Cảnh Minh đã nói cô thế nào? Nói cô ngây thơ.  

 

Bây giờ cô không muốn làm những điều này nữa thì Lệ Cảnh Minh lại kéo cô đi, có nực cười không cơ chứ.  

 

Lệ Cảnh Minh không tức giận nói tiếp: “Hôm nay còn rất dài, em muốn đi dạo ở đâu, anh đều đi với em nhưng trước tiên ăn cơm đã, trong xe không có thuốc”.  

 

“Không muốn ăn, nuốt không trôi”, Thẩm Tri Ý chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.  

 

Lệ Cảnh Minh nhìn theo tầm mắt cô vừa lúc nhìn thấy một người bán hồ lô.  

 

“Em đợi ở đây một lát, anh quay lại ngay”, anh đứng lên rồi chạy ra khỏi nhà hàng mua một xiên hồ lô đường trong ánh mắt khó hiểu của Thẩm Tri Ý.  

 

Lệ Cảnh Minh quay lại, sau đó đưa hồ lô đường trong tay cho Thẩm Tri Ý: “Em ăn đi”.  

 

Hồ lô đường tỏa ra hương thơm ngọt ngào vàng óng phủ lên trên một lớp vừng, Thẩm Tri Ý giơ tay ra nhận lấy lạnh lùng hỏi: “Sao đột nhiên muốn mua cái này?”  

 

“Chẳng phải em thích ăn hồ lô đường sao?”, giọng điệu rất là đương nhiên.  

 

Anh vẫn còn nhớ trong bữa tiệc vào sáu năm trước, trong tay Thẩm Tri Ý lấy một xiên hồ lô đường, nếu không thích có lẽ sẽ không cầm rồi.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK