Mục lục
Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Lệ Cảnh Minh mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm sáng lên.  

 

Thẩm Tri Ý nghiêng đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác Lệ Cảnh Minh đang nhìn cô, ánh mắt dù rất bình tĩnh nhưng chứa đầy vẻ ép buộc, giống như một mũi tên sắc nhọn bắn xuyên tim cô.  

 

Thẩm Tri Ý mở miệng hỏi: "Không biết năm nay có tuyết không?"  

 

"Mới tháng bảy, còn sớm".  

 

Đúng là còn sớm, nhưng vẫn không đợi được nghĩ đến lúc đó, Thành Đô nằm ở phương Nam, mùa đông ít khi có tuyết, không quá nóng nhưng cũng không quá lạnh, lần cuối cùng có tuyết rơi là ba năm trước, năm đó còn lên hot search.  

 

Thẩm Tri Ý sợ lạnh, cứ đến mùa đông là tay chân lạnh cóng, nhưng cô rất thích ngắm tuyết.  

 

"Cô thích tuyết không?"  

 

Thẩm Tri Ý nghĩ một lúc rồi nói: "Cũng không thích lắm, chẳng qua ít khi thấy, dù sao phương Nam chẳng mấy khi có tuyết", người ta thường để ý mấy thứ hiếm xảy ra mà.  

 

"Vậy mùa đông năm nay chúng ta đến phương Bắc, tuyết ở đó rất lớn, chúng ta có thể đi xem cảnh tuyết rơi".  

 

Trong đài vang lên giọng ca si tình của người con gái, như đang e ấp tỏ tình: "Em là chim yến đến từ phương Nam, tại sao lại yêu sự rét lạnh của phương Bắc”.  

 

Lời ca thực sự hợp với khung cảnh bây giờ, Thẩm Tri Ý thuận theo tiếng hát nói: "Tôi thích tuyết, nhưng sợ lạnh, vậy nên anh đưa Hạ Minh Nguyệt đi thì hơn".  

 

Thẩm Tri Ý là điển hình của việc không thích chuyện gì cứ nhắc đến chuyện đó, rõ ràng bầu không khí đang tốt tự nhiên nhắc đến Hạ Minh Nguyệt.  

 

Ngay cả tài xế ngồi đằng trước cũng cảm thấy bầu không khí trong xe không ổn lắm.  

 

Xe chạy lên đường núi bằng phẳng, chỉ còn lại một dãy đèn đường, biệt thự vẫn sáng đèn.  

 

Chu Tiêu vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng xe bên ngoài lập tức mở cổng, cô ta đứng ở cổng nhìn Thẩm Tri Ý xuống xe đi từ ngoài vào.  

 

"Cô Thẩm và tổng giám đốc Lệ về rồi sao?"  

 

"Ừ".  

 

"Hai người có đói không? Có muốn ăn gì không?", bây giờ vẫn chưa đến tám giờ, chiều nay Chu Tiêu nhận được tin nhắn, biết tối họ ăn ở ngoài, cô ta ngồi nhà tùy tiện làm món gì đó ăn.  

 

Thẩm Tri Ý nói: "Không cần đâu, chúng tôi ăn rồi".  

 

Chu Tiêu nhìn Lệ Cảnh Minh và Thẩm Tri Ý đứng bên, hai người đứng gần nhau như vậy nhưng cảm giác rất xa cách, chắc nhẽ đây là bằng mặt mà không bằng lòng sao?  

 

Chu Tiêu đứng ở cổng, đợi hai người đi vào mới đóng cổng vào nhà.  



Trong phòng ấm áp hơn nhiều, Thẩm Tri Ý cởi áo khoác trên người vứt lên ghế, về phòng ngủ lập tức đổi sang quần áo ngủ thoải mái. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK