Mục lục
Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Vết thương ngoài da chỉ cần bôi thuốc là khỏi, nhưng đã bị thương vào xương rồi thì nó sẽ nhói đau mỗi lúc trời mưa.  

 

Thẩm Tri Ý không giống như đang châm chọc Lệ Cảnh Minh. Cô muốn trả thù Lệ Cảnh Minh, để anh yêu cô, nhưng cô thực sự không thể toàn tâm toàn ý vì anh như ngày xưa nữa.  

 

Cô không biết mình đã thay đổi hay Lệ Cảnh Minh thay đổi.  

 

Đó là chuyện mà cô từng cảm thấy mình có thể bất chấp tất cả để đạt được, bây giờ cô lại xem nó như một con đường hiểm nguy.  

 

Có rất nhiều chuyện, Lệ Cảnh Minh chẳng cảm thấy gì, nhưng Thẩm Tri Ý lại nhớ rất rõ, chúng tựa như vết sẹo sâu đến mức có thể thấy cả xương.  

 

 

 

Thẩm Tri Ý cuộn mình lại trong chăn, mắt cô cay xè vì mùi nước thuốc cay mũi.  

 

Lệ Cảnh Minh không biết nên nói gì, đưa thuốc xong bèn đứng lên cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.  

 

Tiếng nước trong phòng vang lên, Thẩm Tri Ý gắng sức ngồi dậy lấy thuốc trong ngăn kéo, cũng không uống nước mà cứ thế uống thuốc.  

 

Lệ Cảnh Minh tắm rất nhanh, mười phút sau đã đi ra, anh leo lên giường ôm chặt cả người Thẩm Tri Ý và chăn vào lòng.  

 

Thẩm Tri Ý bị anh mạnh mẽ ôm vào lòng cảm thấy không thoải mái, cô hơi động đậy, cuối cùng không kiên nhẫn nói: “Anh có thể đổi phòng ngủ không?”  

 

“Tôi đổi sang phòng nào?”  

 

Thẩm Tri Ý mệt mỏi nói: “Nhiều phòng như thế, anh không tìm được phòng nào thì đến phòng Hạ Minh Nguyệt ngủ đi, chẳng phải tối hôm trước anh ngủ ngon lắm sao?”  

 

“Tôi ngủ bên phòng cô ấy lúc nào?”  

 

Cả người Thẩm Tri Ý cứng đờ, Lệ Cảnh Minh chưa từng ngủ với Hạ Minh Nguyệt ư? Vậy hôm qua Hạ Minh Nguyệt để lộ vết thương trên cổ cho cô xem… còn nói mấy lời kia là có ý gì?  

 

Thẩm Tri Ý không tin Lệ Cảnh Minh nhưng cũng nghĩ anh không cần thiết phải nói dối cô.  

 

Dù tối hôm trước họ không ngủ cùng nhau thì quen biết nhiều năm như thế chắc chắn chuyện gì nên làm và không nên làm cũng đã làm hết cả rồi, về bản chất chẳng có gì khác nhau cả.  

 

Sắc mặt Thẩm Tri Ý thay đổi, cuối cùng cô chọn im lặng.  

 

“Tôi và Minh Nguyệt không như cô nghĩ đâu”.  

 

Thẩm Tri Ý chế nhạo: “Tôi nghĩ thế nào cơ?”  

 

Cô chế nhạo như thế, Lệ Cảnh Minh không cảm thấy giận mà ngược lại còn thấy khá thú vị.  

 

“Ghen sao?”  

 

Im lặng là thừa nhận, Thẩm Tri Ý càng không nói gì, Lệ Cảnh Minh càng chứng thực suy đoán của mình.  

 

Lệ Cảnh Minh khẽ cười, ôm Thẩm Tri Ý chặt hơn, đầu tựa vào sát bên tai cô nói: “Tôi chưa từng xảy ra quan hệ gì với Minh Nguyệt, càng chưa từng ngủ chung một phòng với cô ấy, hài lòng chưa?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK