"Giống như những gì tôi nói trong điện thoại, chặt tay cho vào tù", khoản tiền lớn như vậy cũng khiến Thẩm Tu Lễ ngồi tù mấy năm.
Trần Gia Hành không phải kẻ dễ chơi, đến lúc đó Thẩm Tu Lễ mà vào tù, gã sắp xếp mấy tên "trông coi" hắn, Thẩm Tu Lễ bất ngờ xảy ra chuyện gì, hay chết thế nào ai mà biết được chứ.
Thẩm Tri Ý cuộn chặt nắm đấm, trầm mặt nhìn đám người đang hóng hớt xung quanh.
Một lúc sau cô mỉm cười, đứng trước mặt Thẩm Tu Lễ hung ác đạp cho hắn một cái, cô đạp trúng bụng, Thẩm Tu Lễ đau đến mức cuộn người run rẩy, miệng kêu đau không ngừng.
Ai đoán được Thẩm Tri Ý sẽ làm vậy chứ.
Mắt Trần Gia Hành sáng quắc như chim ưng, mỉm cười nghiên cứu.
"Nói thật, ngoại trừ quan hệ huyết thống ra, tôi cũng chẳng có tình cảm gì với tên này cả, ông chủ Trần dùng anh ta để uy hiếp tôi chắc không được đâu, cho tôi một tháng trả sạch mười triệu, không chúng ta sẽ không bàn bạc gì nữa".
Giao dịch với kẻ như Trần Gia Hành chỉ có thể độc ác máu lạnh hơn gã, không thể để gã chiếm lời được, cùng lắm thì chó cùng rứt giậu.
Trần Gia Hành hỏi: "Nếu hai anh em cô không có tình cảm gì, vậy hôm nay cô tại sao còn đến".
Thẩm Tri Ý dùng chân đạp lên người Thẩm Tu Lễ, nghe thấy vậy liền mỉm cười, sau đó bất lực thở dài: "Mười triệu để mua đứt tình cảm anh em này, nhưng nếu như vượt quá phạm vị năng lực của tôi thì anh ta có sống có chết cũng chẳng liên quan đến tôi, tôi cũng không thể vì cứu anh ta mà ảnh hưởng đến mình được? Hơn nữa, anh ta đâu có đáng cái giá mười triệu".
Những lời của Thẩm Tri Ý đều là thật. Trần Gia Hành còn chưa nói gì, Thẩm Tu Lễ đang bị giẫm dưới đất đã không chịu được mà buông lời mắng nhiếc cô.
“Thẩm Tri Ý, mày là đồ khốn! Tao có chết cũng phải kéo mày xuống nước! Con điếm!”, những từ ngữ càng ngày càng khó nghe thốt ra từ miệng hắn.
Đôi mắt dần tối lại, Thẩm Tri Ý nhếch môi cười khinh bỉ: “Còn dám chửi nữa, có tin tôi cắt lưỡi anh không!”
Thẩm Tri Ý cảm thấy lưỡi mình run lên. Hắn như hóc phải xương cá, lập tức ngậm miệng lại.
Những người hoạt động trong xã hội đen đều toát ra sát khí, nhưng sát khí vừa toả ra từ Thẩm Tri Ý còn nặng nề hơn cả họ.
Ngồi ở gần đó, Trần Gia Hành nhìn Thẩm Tri Ý đang nằm dưới đất, rồi từ từ hướng mắt lên gương mặt của Thẩm Tri Ý. Gã hơi nheo mắt lại, ánh nhìn mang vẻ dò xét.
Thẩm Tri Ý, nói sao nhỉ? Đối diện với lời mắng chửi khó nghe và nguyền rủa ác độc của anh ruột, vẻ mặt cô vẫn bình lặng như nước, không mảy may gợn sóng.
Bình tĩnh quá mức.
Xem ra đúng như lời cô nói, hai anh em họ chẳng gắn bó gì với nhau.
Có thể nói Thẩm Tri Ý là người phụ nữ đặc biệt nhất mà gã từng gặp, về cả sắc vóc lẫn khí chất.
Người đàn ông đang cầm máy BOSS nhìn Trần Gia Hành.
Trần Gia Hành dụi tắt điếu thuốc trong tay, đôi mắt loé lên một tia sáng mờ tối: “Tôi có thể cho cô một tháng, hai chúng ta đều lùi một bước, nhưng cô phải uống chai rượu trên bàn”.
Trần Gia Hành mỉm cười đẩy chai rượu vang trước mặt sang chỗ cô.