Mục lục
Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đôi mắt của Thẩm Tri Ý chẳng chớp lấy một lần. Đồng tử đen ngòm như hai cái hố đen, nhìn mà phát sợ.  

 

“Thẩm Tri Ý, cô đừng giả vờ nữa!”, Lệ Cảnh Minh chẳng để tâm đến những giọt nước mắt của Thẩm Tri Ý. Trong ấn tượng của anh, Thẩm Tri Ý là kẻ ưa khóc lóc. Dường như anh đã quên mất dáng vẻ rạng rỡ xinh đẹp thuở xưa của Thẩm Tri Ý rồi.  

 

Bác sĩ không nhịn được nữa, vừa chỉ ra ngoài vừa lạnh lùng nói: “Mời anh ra ngoài. Đừng gây thêm rắc rối ở đây nữa!”  

 

Lệ Cảnh Minh hơi bực tức, trầm giọng bảo: “Cô bảo tôi ra ngoài sao?”  

 

Bác sĩ vẫn giữ nguyên vẻ mặt, như thể chẳng lạ gì chuyện này nữa.  

 

“Thưa anh, bệnh nhân chịu đả kích rất lớn, rõ ràng cô ấy không muốn nhìn thấy anh nữa. Anh cố chấp ở lại chỉ khiến bệnh tình của cô ấy trở nặng hơn, không có ích lợi gì với cô ấy cả”.  

 

Là người bình thường thì đều nhìn ra tình trạng của Thẩm Tri Ý bây giờ rất xấu. Ngay cả người ngoài nhìn dáng vẻ ban nãy của cô ấy còn thấy đau lòng. Thế mà kẻ có quan hệ gần gũi nhất với Thẩm Tri Ý là Lệ Cảnh Minh, thì lại chẳng khác gì động vật máu lạnh, toàn nói ra những lời vô tình và mỉa mai.  

 

“Tâm trạng đóng vai trò rất lớn đối với sức khoẻ hiện giờ của cô ấy. Đừng để cô ấy còn chưa khoẻ lại đã xuất hiện thêm bệnh về thần kinh. Nếu anh thật sự quan tâm cô ấy thì ra ngoài đi. Đã có y tá chuyên nghiệp ở đây rồi”, bác sĩ nói rất điềm tĩnh, nhưng trong mắt Lệ Cảnh Minh thì những lời lẽ ấy ngập tràn vẻ ghét bỏ.  

 

Tuy không tiện hỏi nhiều về chuyện riêng của bệnh nhân, nhưng bọn họ đều thấy rõ tình trạng bị tổn thương của Thẩm Tri Ý, từ trong ra ngoài đều đã “hỏng”, tựa như một con búp bê vải đã bị khâu vá rất nhiều lần.  

 

Trách nhiệm của bác sĩ là cứu chữa cho bệnh nhân. Trước mặt họ có người cần cứu chữa, họ không quan tâm người đàn ông này có quyền thế nhường nào, cũng chẳng sợ mạo phạm anh.  

 

Nghe xong mấy câu của bác sĩ, Lệ Cảnh Minh không lên tiếng nữa. Không khí trong phòng bỗng trở nên dị thường. Hạ Minh Nguyệt không chịu được, cũng sợ mình tiếp tục ở đây thì sẽ “lòi đuôi”, bèn kéo nhẹ vạt áo Lệ Cảnh Minh: “Cảnh Minh à, chúng ta nên ra ngoài thôi, đừng quấy rầy bác sĩ khám bệnh cho Thẩm Tri Ý”.  

 

Lệ Cảnh Minh gật đầu, dìu Hạ Minh Nguyệt ra khỏi phòng bệnh.  

 

 

 

Sau khi được tiêm thuốc an thần, Thẩm Tri Ý như mất đi tri giác. Cánh tay và cổ cô đều là vết máu do chính cô cào cấu, đầu tóc rối bù, hệt một kẻ điên.  

 

Y tá sát trùng cho Thẩm Tri Ý, sợ cô đau nên còn dỗ dành cô: “Có phải đau lắm không?”  

 

Đầu ngón tay Thẩm Tri Ý run lên. Y tá tưởng mình làm cô đau, khi bôi thuốc cho cô còn thổi nhẹ: “Một tí nữa sẽ hết đau thôi, cô đừng làm mình bị thương nữa nhé...”  

 

Đối với Thẩm Tri Ý, chút đau đớn này có đáng là gì. So với việc ngã lầu dẫn đến sảy thai, và nghe Lệ Cảnh Minh nhục mạ, cảm giác đau đớn này đã là rất nhẹ nhàng rồi, nhẹ như lông hồng vậy.  



Thẩm Tri Ý nhìn thấy sự thương hại trong ánh mắt y tá. Cô cũng thấy mình thê thảm lắm, bị anh đạp xuống bùn nhơ hết lần này đến lần khác. Nửa cái mạng cô đã rơi xuống địa ngục, vậy mà Lệ Cảnh Minh vẫn cảm thấy chưa hành hạ đủ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK