Mục lục
Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hạ Minh Nguyệt nghe vậy thì gương mặt thanh tú chợt sững sờ, cô ta rất muốn phản bác lại lời nói của nữ bác sĩ này, nhưng cô ta lại phát hiện ngay cả một câu phản bác cô ta cũng không thốt nổi nên lời.  

 

Tô Miễu bỏ tay ra khỏi áo blouse trắng, trong tay cầm điện thoại, đèn tín hiệu bên trên đang phát sáng, Tô Miễu mở tin nhắn gần nhất ra ngay trước mặt hai người, bên trong là một đoạn video vừa mới được gửi tới.  

 

Tô Miễu vừa xoay điện thoại vừa nói: “Quên nói cho cô biết, vì sợ bệnh nhân trong phòng bệnh có triệu chứng nặng đột nhiên xảy ra biến cố gì nên chúng tôi đã cho lắp camera giám sát bên trong góc phòng bệnh”.  

 

Sắc mặt của Hạ Minh Nguyệt lập tức trở nên trắng bệch.  

 

Giọng nói của Tô Miễu trở nên rất lớn: “Khỏi phải nói đoạn video này rõ nét tới mức nào, quay lại rất rõ gương mặt của mấy kẻ hiểm độc có tâm địa gian ác”.  

 

Hạ Minh Nguyệt sợ hãi, cô ta dùng lực siết chặt lấy hai tay của Lệ Cảnh Minh: “Cảnh Minh anh đừng tin lời cô ta, đừng xem, chắc chắn là cô ta tìm người cắt ghép video…”  

 

Hạ Minh Nguyệt vẫn chưa kịp nói xong, sau khi những tiếng tạp âm trong điện thoại vang lên thì bên trong lại truyền tới giọng nói của cô ta…  

 

 

 

“Thẩm Tri Ý, cô cứ ngoan ngoãn làm cái máy đẻ không ngừng sinh con đi, cô yên tâm tôi nhất định sẽ nuôi dưỡng con của cô tử tế, tuyệt đối sẽ không để nó mất cái tay cái chân nào, tôi sẽ để nó được sống giống như cô, sống không bằng chết”.  

 

Gương mặt anh tuấn của Lệ Cảnh Minh sau khi nghe thấy đoạn đối thoại này chợt trở nên đông cứng, đồng tử mở to, sau đó bắt đầu vụn vỡ.  

 

Hạ Minh Nguyệt vẫn ôm lấy cánh tay của Lệ Cảnh Minh như cũ, nhưng không còn áp sát quá gần nữa, sự rét lạnh dâng lên từ sâu thẳm trong tim lập tức truyền tới mọi ngóc ngách khắp cơ thể, ngay cả đầu ngón chân cũng lạnh tới mức co quắp, bắp chân trở nên run rẩy.  

 

“Không phải như thế…Cảnh Minh…”  

 

Mãi một lúc sau, Lệ Cảnh Minh mới cúi đầu nhìn cô ta, ánh mắt lạnh tanh, trên mặt không mang theo nụ cười, sức uy hiếp toả ra từ trên người anh khiến cho Hạ Minh Nguyệt không khỏi phát run.  

 

Trong đầu Hạ Minh Nguyệt chỉ còn lởn vởn đúng hai chữ: Xong rồi.  

 

“Thế này là thế nào?”, khoé miệng Lệ Cảnh Minh nhếch lên mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt đằng đằng sát khí. Anh hoàn toàn không ngờ sau khi anh đi Hạ Minh Nguyệt lại nói với Thẩm Tri Ý mấy lời này, mỗi một câu một chữ đều giống như mũi kim thép.  

 

Anh nhìn cô ta hồi lâu: “Minh Nguyệt”.  

 

Hạ Minh Nguyệt không khỏi lùi ra phía sau, sau khi nhìn thấy Lệ Cảnh Minh dần bộc lộ ra vẻ độc ác trên gương mặt thì cả người cô ta lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh. Rõ ràng đối phương không nói chữ nào, nhưng cô ta lại sợ tới mức mồ hôi lạnh cứ thế chảy ra.  

 

Cô ta sợ rồi, sợ người đàn ông mà cô ta đã quen biết hơn chục năm nay.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK