“Còn anh tại sao lại đối tốt với tôi như vậy? Chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau có một lần thôi mà?”, Thẩm Tri Ý quay đầu nhìn anh ta, khuôn mặt anh tú của người đàn ông ẩn hiện trong ánh sáng mịt mờ, đôi mắt anh đào rất sâu lúc này đang nhìn thẳng vào gương mặt của cô.
Gương mặt vừa mới thả lỏng của Thẩm Tri Ý lập tức trở nên đông cứng.
Bạch Thu lộ ra vẻ mặt khổ sở chỉ vào lồng ngực trái, nói: “Chỗ này sẽ khó chịu lắm”.
Nhìn thấy Thẩm Tri Ý không vui, chỗ đó sẽ khó chịu, nhìn thấy cô bị thương bị ốm cũng sẽ khó chịu, biết tin cô đã kết hôn thì càng đau tới độ không thể thở nổi.
Anh ta chẳng thể bỏ mặc cô, chỉ muốn đối với cô thật tốt.
Một câu nói buột miệng của anh ta khiến cho Thẩm Tri Ý hơi ngẩn ngơ, sau đó mỉm cười lên tiếng: “Đừng đối tốt với tôi, không đáng đâu”.
Thẩm Tri Ý liếc nhìn đồng hồ, cô đi ra ngoài đã được sáu phút rồi, còn không quay lại thì Lệ Cảnh Minh sẽ nổi giận mất.
Cô đứng dậy nói: “Có điều vẫn phải cảm ơn anh”, dẫu sao đời này cũng chẳng có mấy người thật lòng đối đãi với cô.
Cô nở một nụ cười xinh đẹp, nhưng Bạch Thu lại nhìn ra được nụ cười của cô không hề thật lòng.
Thẩm Tri Ý giơ tay nhấc túi quà lên, tay vừa mới chạm vào, một cái bóng đen lao vút ra từ trong góc phòng tối đen, là một con chuột.
Thẩm Tri Ý rất sợ chuột, bị doạ sợ thì cũng chỉ có sắc mặt trở nên trắng bệch chứ không kêu gào gì hết.
Bạch Thu bên cạnh gì lại nhanh chóng giơ chân đạp thẳng lên người con chuột, sau đó nhặt cái kéo cũ kỹ từ dưới đất lên và chuẩn bị cắt phăng cái đầu của con chuột.
Trên kéo toàn gỉ sắt, nắm trong lòng bàn tay hơi khó chịu, Bạch Thu giơ chân đạp lên con chuột, ánh mắt trở nên lạnh tanh. Anh ta ngay lập tức dùng lực cắm thẳng mũi kéo lên trên cổ con chuột, cái kéo cũ cứ thế xuyên thẳng qua đầu nó, máu chảy thành dòng.
Bạch Thu nhìn con chuột chết dưới chân, biểu cảm trở nên cực kỳ hiểm ác.
Thẩm Tri Ý nhìn thấy cảnh tượng này thì đột nhiên lạnh hết cả sống lưng, quá kỳ dị.
Bạch Thu dùng kéo nhấc con chuột đã chết lên rồi vứt vào trong thùng rác với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Anh ta quay đầu nhìn Thẩm Tri Ý, vẻ tàn ác lập tức biến mất, thay vào đó là dáng vẻ ngờ nghệch như khi trước.
“Ý Ý, chỉ cần cô sợ thì tôi đều có thể giúp cô giải quyết, bao gồm cả con người”.
Thẩm Tri Ý nhìn thấy tia máu từ trong mắt anh ta.
Cô không biết tại sao từ trên người Bạch Thu lại toát lên vẻ tàn ác doạ người tới vậy, cô cảm thấy hơi sợ hãi.
Giống như vô ý mở một cái chuồng ra, bên trong đang nhốt một con dã thú hung hãn, mà lúc này con dã thú đang nhìn chằm chằm vào cô.
Bạch Thu lộ ra vẻ mặt hoang mang, anh ta ý thức được hành động ban nãy của mình có thể đã doạ Thẩm Tri Ý sợ. Anh ta liếc nhìn xuống tay mình, không có máu chuột mà chỉ dính chút gỉ sắt, anh ta lập tức giơ tay lau lên trên quần của mình.
“Cô đừng sợ tôi, tôi chỉ muốn cô hiểu được rằng tôi có thể bảo vệ cho cô”.
Thẩm Tri Ý lấy lại tinh thần, lên tiếng: “Tôi không sao, trở về thôi”.
Bạch Thu nhìn nụ cười trên mặt cô, anh ta muốn nói gì đó, nhưng nhìn vẻ trắng bệch mệt mỏi trên gương mặt cô, cuối cùng anh ta lại chẳng nói gì hết.
Bạch Thu bất an đi theo phía sau Thẩm Tri Ý, nhìn bóng lưng của cô.
Anh ta sợ Thẩm Tri Ý sẽ sợ hãi mà xa lánh anh ta, né tránh anh ta, anh ta có thể không bận tâm tới ánh mắt của bất cứ ai, nhưng ánh mắt sợ hãi của Thẩm Tri Ý lại khiến cho anh ta hoảng sợ bất an.
Lại để trễ mất một khoảng thời gian, lúc Thẩm Tri Ý mang túi quà quay lại thì đã hơn mười phút trôi qua.
Lệ Cảnh Minh đứng trước cửa đại sảnh, nhìn cô rồi nói một câu: “Quá năm phút”.