Mục lục
Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệ Cảnh Minh đối xử với cô thế nào mới gọi là tốt? Một hai câu quan tâm mà không ly hôn với cô thì là yêu cô ư? Cô lạ gì mấy thứ này chứ?  

 

Thẩm Tri Ý đứng phắt dậy, cả người toát ra sự uy hiếp lạnh lùng khiến người ta cảm thấy khó thở.  

 

“Cô chưa trải qua những chuyện mà tôi từng trải qua nên mới nghĩ anh ta tốt bụng”, chung quy cũng vẫn còn trẻ quá, dễ bị bề ngoài che mờ mắt.  

 

Lúc này Thẩm Tri Ý đã quên cô cũng mới chỉ hai mươi bốn tuổi nhưng trong bốn năm ngắn ngủi cô đã nếm trải nhiều thăng trầm, ngọt bùi đắng cay của cuộc sống như đã đi hết cả một đời người.  

 

“Nếu anh ta tốt như cô nói, tôi cũng không sống chật vật như bây giờ”.  

 

Chưa từng nếm trải việc của người ta mà lại khuyên người ta tử tế.  

 

Lệ Cảnh Minh nghĩ để một người ngoài như Chu Tiêu nói giúp anh vài câu thì mọi chuyện xảy ra đã có thể giải quyết được sao?  

 

Thẩm Tri Ý mở vòi nước ra rửa tay, có câu thành ngữ về nước là bát nước đổ đi khó lấy lại.  

 

Lệ Cảnh Minh tan làm về nhà vẫn hỏi tình hình của Thẩm Tri Ý như thường lệ.  

 

Chu Tiêu nói một câu khá tốt, sau đó kể lại đoạn đối thoại giữa mình và Thẩm Tri Ý lúc trưa.  

 

Dù sao cũng không phải là lời hay đẹp gì, lúc nói Chu Tiêu rất cẩn trọng liếc nhìn đối phương, thấy sắc mặt Lệ Cảnh Minh vẫn bình tĩnh thì thở phào.  

 

“Sau này đừng nói mấy chuyện này với cô ấy nữa, bây giờ cô ấy đang trong thời kỳ phản nghịch, chỉ thấy tôi rất phiền”, Lệ Cảnh Minh không nghĩ bản thân mình không tốt ở đâu, toàn quy vấn đề vào việc Thẩm Tri Ý bị bệnh nên chống cự.  

 

Anh luôn rất tự tin nghĩ rằng thời gian có thể bù đắp mọi thứ, chỉ cần anh chịu bù đắp cho Thẩm Tri Ý, chỉ cần thực hiện những việc trước đây Thẩm Tri Ý cầu mà không được thì cô sẽ mềm lòng.  

 

Một giọt nước không thể làm tan chảy băng, nhưng tích tụ lâu ngày giọt nước sẽ thấm vào trong.  

 

Chẳng phải Thẩm Tri Ý nghĩ bây giờ anh đối xử không tốt với cô sao? Vậy sau này anh sẽ dồn hết sự quan tâm và sức lực vào một mình cô.  

 

…  

 

Sáng sớm hôm sau, Lệ Cảnh Minh gọi Thẩm Tri Ý dậy bảo cô đi tham gia một cuộc đấu thầu với anh.  

 

Bây giờ Thẩm Tri Ý có tính hơi gắt ngủ, vừa nghe thấy giọng Lệ Cảnh Minh bèn đắp chăn qua đầu, che tai lại.  

 

Lệ Cảnh Minh biết Thẩm Tri Ý không muốn gặp anh, phiền chán anh, anh cũng không để tâm, ngồi lên giường kéo chăn cô ra.  

 

“Dậy đi thôi, Chu Tiêu đã làm bữa sáng xong rồi”.  

 

Chăn bị cưỡng ép kéo ra, Thẩm Tri Ý mất kiên nhẫn ngước mắt lên: “Tôi không đi, công ty các anh đấu thầu gọi tôi làm gì, tôi cũng chẳng phải là nhân viên của anh”.  

 

Cuối cùng Lệ Cảnh Minh cũng được cô đáp lại, mặc dù giọng điệu không tốt lắm nhưng anh vẫn rất vui, cười híp mắt nhìn gương mặt của Thẩm Tri Ý: “Chẳng phải thấy em ở nhà buồn chán sao, dậy đi rồi anh chọn một bộ đồ xinh xắn cho em mặc”.  

 

Anh cũng không nhìn Thẩm Tri Ý mà tự mình chọn một bộ từ trong tủ quần áo, sau đó đặt lên giường: “Thay bộ này đi, em mặc màu đỏ đẹp hơn”.  

 

Thẩm Tri Ý tức đến mức da đầu tê lại, cô túm lấy cái váy trên giường ném vào người Lệ Cảnh Minh: “Anh không hiểu những lời tôi nói à? Tôi không đi”.  



Lệ Cảnh Minh nhặt chiếc váy dưới đất lên, sau đó lấy điện thoại ra ấn gì đó. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK