Khóe môi Hạ Minh Nguyệt run lên: “Cảnh Minh, anh đang nghi ngờ em sao?”
Ánh mắt Lệ Cảnh Minh lạnh lùng, sắc mặt nghiêm túc, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Hạ Minh Nguyệt, em biết anh thích người ngoan ngoãn, ghét lừa dối mà”.
Anh bóp mạnh cằm Hạ Minh Nguyệt như thể muốn bóp nát xương cô ta. Hạ Minh Nguyệt bị ép ngẩng đầu lên, mặt trắng bệch như tờ giấy, không biết vì sợ hay đau. Cô ta cố giữ bình tĩnh, nhưng bị ánh mắt sắc bén của Lệ Cảnh Minh ghim chặt, cô ta vẫn cảm thấy chột dạ.
Lệ Cảnh Minh nhìn chằm chằm Hạ Minh Nguyệt, nghiến răng cười nhạt.
Tiếng cười này khiến da đầu Hạ Minh Nguyệt tê dại, quên cả giả bộ đáng thương, hai chân run rẩy kịch liệt.
Lệ Cảnh Minh đã bắt đầu nghi ngờ cô ta, có lẽ không bao lâu nữa anh sẽ biết chuyện cô ta cố ý ngã xuống cầu thang để gài bẫy Thẩm Tri Ý.
Hạ Minh Nguyệt không biết làm thế nào để xua tan nghi ngờ của Lệ Cảnh Minh đối với cô ta, càng nói nhiều sẽ càng sai nhiều. Lệ Cảnh Minh ghét nhất là bị người khác lừa dối. Mặt Hạ Minh Nguyệt trắng bệch, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Minh Nguyệt, anh đối xử với em chưa đủ tốt sao?”
Hạ Minh Nguyệt vừa khóc vừa lắc đầu.
Lúc trước, mỗi khi Hạ Minh Nguyệt khóc, anh đều cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ, anh chỉ cảm thấy chán ghét. Con người chính là như vậy, một khi bị người mình tin tưởng lừa dối, nhiều chuyện xảy ra trước kia đều sẽ bị bại lộ, càng nghĩ về những chuyện bị lãng quên trước kia sẽ càng khiến người ta cảm thấy chua xót, như cỏ dại điên cuồng mọc lên.
Lệ Cảnh Minh đẩy Hạ Minh Nguyệt ra như thể chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu.
Hôm nay Hạ Minh Nguyệt vừa lấy máu, cơ thể rất yếu, cộng thêm cái đẩy vô tình của Lệ Cảnh Minh, cô ta ngã nhào xuống giường, thắt lưng đập vào cạnh giường, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.
Hạ Minh Nguyệt ôm chặt chỗ đau, hô hấp trở nên dồn dập. Cô ta không ngờ Lệ Cảnh Minh lại ra tay với mình, rõ ràng lúc trước anh luôn đối xử dịu dàng với cô ta, dỗ dành năm sau sẽ cưới cô ta, còn nói sẽ đưa con của Thẩm Tri Ý cho cô ta nuôi.
“Minh Nguyệt, anh có thể dung túng cho sự tùy hứng của em, nhưng em không nên mượn tay anh để hại Thẩm Tri Ý”, nghĩ đến bộ dạng gào khóc trên giường của Thẩm Tri Ý, Lệ Cảnh Minh vô cùng đau lòng.
Cổ họng Hạ Minh Nguyệt nghẹn lại, mặt lạnh như băng, cơ thể mềm nhũn trượt khỏi giường.
Thấy Lệ Cảnh Minh định rời đi, Hạ Minh Nguyệt quỳ xuống, ôm lấy bắp chân anh: “Cảnh Minh, anh đừng rời xa em… Em sai rồi, em không nên đổ oan cho Thẩm Tri Ý. Chỉ vì em thật sự quá yêu anh, em sợ anh bỏ rơi em, sợ anh không lấy em nữa. Cảnh Minh, em sai rồi, em sẽ không bao giờ tái phạm nữa… Em nói thật đấy…”, cô ta không nói nổi thành tiếng nữa, chỉ còn lại tiếng thút thít hoảng loạn.
Đôi tay mảnh khảnh của cô ta nắm chặt lấy quần Lệ Cảnh Minh, cô ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, trong tay như đang nắm giữ cọng cỏ cứu mạng.
“Cảnh Minh, chúng ta đã ở bên nhau bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên em cầu xin anh… Anh thật sự muốn đối xử tàn nhẫn với em như vậy sao?”
Cô ta hãm hại Thẩm Tri Ý không phải vì thiếu cảm giác an toàn, mà người khiến cô ta không yên lòng chính là Lệ Cảnh Minh. Nếu không phải vì anh nói mà không giữ lời, nhiều lần lẩn tránh ly hôn với Thẩm Tri Ý thì sao cô ta phải đối phó với Thẩm Tri Ý chứ?