Mục lục
Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Chuông cửa vang lên, Thẩm Tri Ý gọi thím Vương ra mở cửa, đợi một lúc cũng không nghe thấy thím Vương đáp lời.  

 

Thẩm Tri Ý cởi tạp dề đi mở cửa, trên người còn vết thương nên cô đi khá chậm, mở cửa ra Thẩm Tri Ý nhìn thấy Lệ Cảnh Minh, sau đó mới thấy Hạ Minh Nguyệt phía sau anh.  

 

Hạ Minh Nguyệt vẫn rất sợ cô, run rẩy đứng phía sau Lệ Cảnh Minh, thận trọng nhìn Thẩm Tri Ý.  

 

Thẩm Tri Ý đứng trước cửa cười nói: “Hạ Minh Nguyệt, chúc mừng cô xuất viện”.  

 

Hạ Minh Nguyệt cúi đầu không nói gì, nhìn dáng vẻ oan ức này còn tưởng Thẩm Tri Ý lại bắt nạt cô ta.  

 

Thẩm Tri Ý nhìn Hạ Minh Nguyệt, bỗng nói: “Cũng may cô uống thuốc an thần, nếu mà cắt cổ tay chắc không tỉnh lại được trong hơn một tiếng đâu”.  

 

Lời nói của Thẩm Tri Ý sắc bén như cây nhọn đâm vào điểm chột dạ nhất của Hạ Minh Nguyệt.  

 

Thẩm Tri Ý không phải thánh nhân, cả người đầy vết thương của cô là do Hạ Minh Nguyệt gây ra, cô không thể tỏ ra là mình độ lượng, càng không thể giả vờ mình không có chuyện gì.  

 

Sắc mặt Hạ Minh Nguyệt thay đổi, cô ta nhìn Lệ Cảnh Minh, thấy sắc mặt anh vẫn bình thường thì mới thở phào nhẹ nhõm: “Là do tôi xúc động gây phiền phức cho cô”.  

 

Thẩm Tri Ý cười nói: “Không phiền, nếu cô mất máu quá nhiều mới phiền, còn phải để tôi hiến máu cho cô nữa”.  

 

Lệ Cảnh Minh bước đến đẩy cô một cái, không mạnh nhưng trên chân Thẩm Tri Ý có vết thương nên khi bị đẩy như vậy cô lảo đảo suýt nữa ngã nhào.  

 

Lệ Cảnh Minh cảnh cáo: “Cái gì không nên nói thì đừng nói, vào trong ăn cơm”.  

 

Thẩm Tri Ý không nói gì, Hạ Minh Nguyệt đi ở phía sau bắt đầu làm một người tốt, cô ta kéo áo Lệ Cảnh Minh, dịu giọng nói: “Thẩm Tri Ý cũng chỉ đang quan tâm đến em, lúc nãy ở trên đường anh đã đồng ý là không tức giận rồi…”  

 

Thẩm Tri Ý đi vào phòng bếp, nghe được đoạn đối thoại này, khóe môi nhếch lên, giả vờ hay đến thế, không đi học lớp diễn xuất đúng là tiếc thật.  

 

Thẩm Tri Ý chưa kịp giấu đi nỗi hận trong mắt mình thì đã bị Lệ Cảnh Minh vừa bước vào nhìn thấy.  

 

Lệ Cảnh Minh lạnh lùng nhìn Thẩm Tri Ý, thật ra anh không tức giận bao nhiêu cả, đẩy Thẩm Tri Ý không phải chỉ là cảnh cáo để cô đừng so đo tính toán, dù sao sau này sống chung với Hạ Minh Nguyệt, anh không mong cô gây chuyện.  

 

“Minh Nguyệt đã không truy cứu cô nữa rồi, cô lại còn ở đây nổi giận”.  

 

Thẩm Tri Ý giả vờ không nghe thấy, rửa tay xong thì bưng canh lên ăn.  

 

Bữa cơm này vô cùng bình yên, ngoài tiếng bát đũa thì không còn âm thanh nào nữa.  

 

Ăn cơm xong, Lệ Cảnh Minh và Hạ Minh Nguyệt ra ngoài đi dạo, Thẩm Tri Ý ngồi trên sofa đọc sách.  

 

Thím Vương rửa bát xong thấy Thẩm Tri Ý vẫn còn ngồi trên sofa một mình, do dự một lúc mới hỏi: “Cô Thẩm, có cần tôi dìu cô lên không?”  

 

“Không cần đâu, tôi có thể tự đi”, Thẩm Tri Ý đặt sách xuống, chậm rãi khập khiễng lên tầng hai.  

 

Bây giờ chân cô đã có thể đi lại bình thường, ra ngoài đi làm hẳn không thành vấn đề nữa.  

 

Thẩm Tri Ý vừa lên tầng thì nghe bên dưới có động tĩnh, cô vịn vào lan can nhìn xuống dưới, thấy Lệ Cảnh Minh và Hạ Minh Nguyệt đi dạo về.  

 

Thím Vương pha nước chanh bê lên để trước mặt Hạ Minh Nguyệt, rõ ràng là chuyện rất bình thường nhưng Thẩm Tri Ý lại cảm thấy có gì đó khác thường.  

 

Thái độ thím Vương đối xử với cô và với Hạ Minh Nguyệt khác nhau hoàn toàn.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK