Mục lục
Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp gỡ! - Lệ Cảnh Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Anh dửng dưng đi về phòng của Thẩm Tri Ý. Lần này, anh không đẩy thẳng cửa vào mà nhẹ nhàng gõ cửa xem bên trong có tiện không.  

 

Chờ một lúc lâu sau, y tá mới ra mở cửa, vừa nhìn thấy anh liền sững sờ, sau đó lạnh lùng cúi đầu, không muốn để người khác nhìn ra cảm xúc trong mắt cô ta.  

 

“Cô ấy thế nào rồi?”  

 

“Vẫn đang ngủ”.  

 

“Vậy khi nào cô ấy tỉnh lại?” Lệ Cảnh Minh khô khan hỏi.  

 

“Tôi không biết, tỉnh lúc nào thì tỉnh lúc ấy!” y tá trả lời rất qua loa, nhìn bên ngoài hành lang chỉ thấy một mình anh liền nói: “Nếu không có việc gì thì anh đi đi, có tôi ở đây là được rồi”.  

 

Mặc dù sắc mặt không thay đổi, nhưng giọng điệu của cô ta mang theo vẻ khinh thường. Lệ Cảnh Minh cũng không nổi giận mà chỉ nhìn Thẩm Tri Ý ở trên giường.  

 

Anh không nhìn thấy mặt cô, chỉ nhìn thấy bàn tay cô ở bên ngoài chăn, cổ tay mảnh mai trắng như tuyết đầy vết thương. Trên vết thương bôi thuốc vàng khiến vết thương càng thêm phần gớm ghiếc.  

 

Cảnh tượng trước đó lại hiện lên trong đầu anh, bao gồm cả những lời mắng mỏ của bác sĩ.  

 

Chính anh đã kích thích Thẩm Tri Ý, khiến cô trở nên như thế này, cô không muốn nhìn thấy anh nữa.  

 

Lệ Cảnh Minh không rời đi mà ngồi ở ghế trong hành lang. Phòng bệnh này ở cuối dãy, nhìn sang bên phải, có thể nhìn thấy cả hành lang. Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, loại yên tĩnh này không giống như khi ở nhà một mình, nó mang theo vẻ hiu quạnh vô hình.  

 

Lệ Cảnh Minh thở dài, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Triệu Tiền, bảo hắn đến Bán Thành điều tra camera giám sát.  

 

Hôm nay là ngày nghỉ, Triệu Tiền trả lời tin nhắn chậm hơn bình thường, anh đợi gần mười phút, bên kia mới có hồi âm.  

 

Lệ Cảnh Minh dựa đầu vào bức tường lạnh lẽo rồi từ từ nhắm mắt lại, như thể đang chợp mắt, nhưng thật ra anh đang lắng nghe động tĩnh trong phòng bệnh của Thẩm Tri Ý.  

 

Bên trong thật yên tĩnh, không hề có tiếng khóc mà anh lo lắng.  

 

Ngược lại, Hạ Minh Nguyệt khóc rất lâu, hai mắt sưng húp, trông hốc hác hẳn đi. Thím Vương biết hai người vừa xảy ra cãi vã nên cũng không tiện lên tiếng, chỉ lặng lẽ đỡ Hạ Minh Nguyệt.  

 

Hạ Minh Nguyệt ngạc nhiên nhìn Lệ Cảnh Minh, cô ta nghĩ anh đang đợi mình, nhưng sau khi nhìn thấy anh ở gần phòng bệnh của Thẩm Tri Ý nhất, cô ta mới chợt hiểu ra.  

 

Thất vọng là điều chắc chắn, nhưng bây giờ ngoài thất vọng ra thì chẳng còn cảm xúc nào khác, thậm chí còn lười oán hận.  

 

Cô ta đi đến bên cạnh Lệ Cảnh Minh, rồi dừng lại nói: “Cảnh Minh, em về đây!”  

 

Lệ Cảnh Minh chậm rãi mở mắt nhìn cô ta rồi “ừ” một tiếng.  



Bộ dạng lạnh lùng như thể người xa lạ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK